3. đang yên đang lành, cậu chủ đưa tôi đi cạo lông.

417 66 8
                                    







Mingyu ngồi ở hiên nhà kêu trời kêu đất vì nóng sau khi chạy mấy vòng tập thể dục quanh khu, cậu đổ chai nước lên đầu để hạ nhiệt rồi bảo rằng phải tỉa gọn tóc lên mới được, nhìn dài thế này khó chịu quá đi. Tôi đang nằm trên cây, thấy cậu chủ về liền nhảy xuống mà chạy đến bên Mingyu, nghe cậu than thở về thời tiết rồi hỏi Wonwoo có nóng lắm không.

Cả ngày tôi chỉ đi lại loanh quanh rồi nằm yên một chỗ, không vận động gì nhiều và hay uống nước nữa nên thấy vẫn ổn, nhưng ánh mắt của cậu chủ hướng về mình làm tôi cứ cảm giác có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

"Wonwoo, lông của em cũng dài quá rồi, để anh đưa em đi tỉa bớt."

Tôi đang nằm cạnh Mingyu để cậu chải lông cho, nghe xong liền đứng bật dậy quay người đi vào trong nhà, lẩn xuống dưới gầm bàn để trốn tránh. Được một lúc thì Mingyu đứng lên đi tắm nên tôi đã nghĩ là cậu chủ không ra ngoài nữa đâu, trời sắp tối rồi còn phải ở nhà ăn cơm chứ, với cả tầm này có lẽ các cửa hàng cũng dần đóng cửa rồi.

Tôi mang suy nghĩ đó mà bước ra khỏi gầm bàn, sau đó nhìn thấy Mingyu đã thay quần áo xong xuôi và cầm trên tay cái balo mà mọi người thường cho tôi vào trong để mang đi chơi. Tôi định chạy đi thì Mingyu đã nhanh tay tóm được tôi trước, cậu cố tình ôm thật chặt để tôi không giãy giụa được nữa thì nhét tôi vào trong balo và đóng lại.

Mingyu đưa tôi đến một tiệm thú cưng mới mở ở gần nhà, cậu mở balo ra và để tôi thích nghi với môi trường bên ngoài một lúc, nhưng vì biết trước sắp có cái gì đến với mình rồi nên không thể thả lỏng cơ thể hay tận hưởng mấy món đồ chơi trước mặt được nữa.

Một anh chàng tiến đến và ngồi xuống đưa tay ra cho tôi ngửi mùi hương từ người đó trước, xong rồi mới cẩn thận vuốt từ đầu xuống đến thân tôi để làm quen. Nhìn anh ta và cậu chủ nói chuyện vui vẻ thế này thì không phải mối đe dọa nguy hiểm nào cả vậy nên tôi cứ để cho người ta nựng cằm mình, xong rồi bế thẳng lên bàn để cạo lông luôn.

Thôi xong rồi, xong thật rồi.

Tôi định nhân lúc người đó bỏ tay ra thì vụt chạy đi nhưng cậu chủ đã đi trước một bước mà giữ người tôi lại, tôi kêu meo meo mấy tiếng bất bình, có phải lông cậu đâu mà kêu cắt là cắt hả.

"Anh Jeonghan, anh cạo hết lông cho Wonwoo nhé, như vậy sẽ mát hơn."

Cậu tự đi mà cạo hết tóc trên đầu trước đi trời, bực mình ghê, không có ai mượn luôn á. Sao cậu ta cứ tự làm theo ý bản thân mà áp lên một con mèo đáng thương như tôi vậy, tôi ghét Kim Mingyu!

Tôi cố gắng giãy ra và luồn người chạy đi một lần nữa qua các kệ hàng hoá rồi trốn ở góc tường, Mingyu đuổi theo không kịp nên chỉ đành ngồi bên ngoài để gọi tôi.

"Wonwoo, em ra đây."

Không ra đấy.

"Nhanh lên nào chúng ta còn phải về trước giờ ăn tối nữa, Wonwoo muốn cả hai chúng ta đều bị mẹ mắng à?"

Cho cậu bị mắng đến ngốc luôn đi.

"Wonwoo, em không thương anh à?"

Nè Kim Mingyu đừng có mà bày ra cái bộ dạng tội nghiệp đó nữa đi, đừng có bĩu môi ra như thế đừng có xịu mặt xuống như vậy, tôi yếu lòng bây giờ.

meanie | cuộc sống làm mèo.Where stories live. Discover now