Đường Cùng

8.5K 688 30
                                    

Sau đêm đó, cả hai không còn liên lạc nữa.

Hôm nay là ngày cậu chuyển nhà nhưng hắn lại không tới. Cũng phải thôi, chính cậu đã từ chối hắn, chính cậu làm tổn thương hắn, xua đuổi hắn, bây giờ lại hi vọng hắn đến tiễn mình. Đúng là đồ ngốc mà.

Không tới cũng tốt, có thể đi mà không cần ngoảnh đầu lại.

" Minie à, đi thôi, chắc Kookie bận học rồi. " Mẹ cậu thấy con trai mình cứ đi qua đi lại trông chờ ai đó bèn nói.

" Dạ. À mẹ này, con để quên đồ trên phòng, mẹ đợi con tí nhé. "

" Đi đi, nhanh lên nhé. " bà xoa đầu cậu.

Lên phòng để lấy đồ sạc thì từ trên tủ một tấm hình rơi xuống, là tấm hình của cậu và hắn. Sao lại xuất hiện lúc này, lúc cậu đang muốn quên đi hắn?

Jimin cầm bức hình trên tay thẫn thờ nhìn một lúc rồi bất giác mỉm cười, là tấm hình hai người ngồi trên đu quay lúc hoàng hôn, cả hai đều đã rất vui vẻ.

Nhận ra sắp trễ, cậu nhét bức hình vào túi rồi chạy xuống, nhưng mẹ cậu không còn ở đó.

" Renggg " Điện thoại cậu bỗng rung lên.

- Mẹ mày đang ở chỗ của tao, nếu muốn cứu bà ấy hãy đến đây một mình, trong vòng hai tiếng.

Vừa đọc xong, cậu liền bấm nút gọi nhưng đầu bên kia đã vội khoá máy. Chỉ để lại một tin nhắn cho biết địa chỉ.

Cất điện thoại vào túi, cậu vội bắt taxi. Mồ hồi cậu chảy không ngừng dù trên taxi có máy lạnh, tay cậu siết chặt vào thành ghế.

Đến nơi, cậu xông thẳng vào trong mà không màng đến an toàn của bản thân. Cả ngôi nhà cũ nát được bao trùm bởi một bóng đêm sâu thẳm, không một bóng người, cậu cất tiếng gọi mẹ:

" Mẹ, mẹ ơi "

" Tìm bà ta sao. " Từng bóng đèn sáng lên, Taehyung ngồi đó. Mẹ cậu thì bị trói tay chân, bịt miệng ngồi bên cạnh.

" Là mày sao, mày còn muốn gì ở tao nữa? Tao đã bỏ hết tất cả vì mày rồi, dừng lại đi. " Cũng không mấy bất ngờ, cậu chỉ giận, rất giận.

" Bình tĩnh nào bạn hiền, tao chỉ muốn trò chuyện với mày trước khi mày đi thôi mà. " Taehyung vẫn ung dung ngồi một chỗ, môi hơi nhếch lên.

" Có gì nói? Chúng ta còn gì để nói? "

" Rất nhiều đó chứ. Tao muốn hỏi mày. Mày đã sử dụng bùa mê thuốc lú gì lên mọi người? "

" Bùa? Tao không hiểu. "

" Đừng giả ngu nữa! Tại sao ai cũng yêu quý mày, ưu ái, giúp đỡ mày? Ngay cả JungKook bình thường lạnh lùng đáng sợ giờ cũng như một con chó đi theo sau mày. Tao luôn thua mày về mọi mặt, bạn bè, học tập, tình yêu, mày có biết cảm giác đó như thế nào không? Bạn thân? "

" Đó là do mày, do chính bản thân mày, sao lại đổ hết lên đầu tao? "

" Vậy thì tại sao ngay cả khi mày đi rồi họ vẫn không màng gì tới tao, luôn chán ghét tao, xa lánh tao. Ngay cả Hoseok bây giờ cũng vì mày mà bỏ rơi tao. Mày có gì hơn tao chứ? " Taehyung hét lên.

[KookMin] [ Longfic ] Mèo con là của Bánh quyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ