CHƯƠNG 220: BẠCH ĐẾ QUÂN ÂM THẦM BÀY TẶNG ĐỀ MỤC

616 33 19
                                    

            

 

Tạ Liên nắm chặt quyền, hô hấp hơi hối loạn.

Một câu nói. Nghe thật khó tin, thậm chí còn buồn cười, thế nhưng y lại hoàn toàn không cười nổi.

Quốc Sư nói: "Ngoại trừ những quái vật kia còn có... thái tử điện hạ, ngươi còn nhớ đứa trẻ năm đó ngươi đã cứu dưới cổng hoàng thành mang về Hoàng Cực Quán, dọa ta sợ một hồi không?"

"..."

Tạ Liên lập tức thu lại vẻ mặt, thoáng nhìn lướt qua Hoa Thành, nói: "Nhớ rõ. Đứa trẻ kia làm sao? Ngươi nói hắn là..."

Quốc Sư nói: "Thiên sát cô tinh!"

Hắn trầm giọng nói: "Ta lúc đó chỉ cảm thấy trên người đứa trẻ kia tà khí quá nặng, quá bất thường. Sau lại ở Đồng Lô cùng ba người kia bàn qua bàn lại, mới biết được Đồng Lô không chỉ sản sinh quái vật, còn có nguyền rủa. Tựa như ngươi có thể loại trừ số kiếp của mình, Đồng Lô cũng có thể loại trừ vận rủi ký thác trên người nó, sau khi loại trừ chúng nó sẽ lẻn đi khắp nơi."

"Đứa trẻ kia ngày sinh tháng đẻ vốn đã hiểm ác đáng sợ đến cực điểm, cát đến phá thiên, hung đến xuyên địa. Chỉ sợ ngày đó nó sinh ra, đã đem những vận rủi tản mạn khắp nơi này tất cả đều hấp thu, mới trở nên đáng sợ như vậy. Nó vừa lên, toàn bộ núi Thái Thương suýt nữa bị nó thiêu hủy!"

Tạ Liên càng nghe càng kinh sợ, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Hoa Thành. Rõ ràng là đang nói chuyện của chính bản thân hắn, vẻ mặt Hoa Thành cũng không đổi, ngược lại còn cười đáp lại y.

Quốc Sư tiếp tục nói: "Dựa theo tình huống bình thường, đứa trẻ kia khẳng định mất cha mất mẹ, nếu như không mất, như vậy nhất định bị cha chê bai mẹ vứt bỏ, nhận hết ngược đãi, còn không bằng cha mẹ đều mất. Hơn nữa hắn sống không qua mười tám tuổi, còn có thể làm hại người bên cạnh mình chết theo, loại trừ đến cặn kẽ, xui đến tận cùng, như tai tinh giáng thế mang theo điềm xấu đến nhà. Cho nên ta lúc đó mới bảo ngươi nhanh đuổi hắn xuống núi càng xa càng tốt..."

Tạ Liên không thể nghe tiếp, nói: "Quốc Sư! ... Đừng nói nữa."

Quốc Sư gật đầu, nói: "Không nói. Ta chỉ nêu ví dụ cho ngươi, nói cho ngươi biết Đồng Lô có bao nhiêu đáng sợ."

Tạ Liên chẳng biết nên nói cái gì, Hoa Thành nhưng lại cười nói: "Đáng sợ thì không thấy đáng sợ bao nhiêu, có điều Quốc Sư tiên đoán trái lại rất chuẩn."

"..."

Tạ Liên vừa nghĩ đến, sợ rằng Hoa Thành thật sự không sống quá mười tám tuổi, tay lại hơi run. Lúc này, một tay bên dưới duỗi ra, nhẹ nhàng áp lên mu bàn tay lạnh như băng của hắn.

Tay hai người đều băng lãnh như nhau, nhưng khi chồng lên, lại có độ ấm.

Quốc Sư nói: "Hắn một mực lập đề mục thử thách ngươi. Dịch mặt người ở Tiên Nhạc quốc, chính là đề thứ nhất. Dựa theo đáp án của hắn, chỉ cần ngươi lựa chọn đem dịch mặt người phát tán ở Vĩnh An, là ngươi đã vượt ải, hắn sẽ không chỉ không giáng chức ngươi xuống bên dưới, còn sẽ giúp ngươi che đậy, khiến ngươi thực sự trở thành tâm phúc truyền thụ của hắn, một bước lên trời, hai bước nghịch thiên. Thế nhưng ngươi đáp sai rồi."

Khẽ thôi 🍁Where stories live. Discover now