Chương 146: Kim Chí Thành? Lục La?

617 20 0
                                    

  Dĩ Nhu không có chút tửu lượng nào, một khi uống tính tình sẽ thay đổi lớn. Hoặc là nói chính xác thì tính tình được phóng thích ra, dùng lạnh lùng bao vây để phá đi vỏ cứng bên ngoài.

"Này, không phải anh cố ý chọn mấy món này chứ?" Dĩ Nhu bất chấp đồ ăn có rượu vàng hay không, lại uống lên mấy ngụm canh gà.

Hương vị thuần túy nồng đậm, hoàn toàn không có một chút mùi hôi, tinh tế thưởng thức mùi rượu nhàn nhạt, ngon đến nỗi làm cho người ta muốn cắn rớt đầu lưỡi.

Nghe cô gọi anh là "Này", Khúc Mịch nở nụ cười, "Về sau em không được uống rượu trước mặt người khác, nhất là đàn ông!"

"Anh dựa vào cái gì mà quản tôi!" Dĩ Nhu chau mày.

Khúc Mịch nghe thấy lời này đột nhiên nhỏm người sang, vươn tay chạm vào môi cô. Mặt Dĩ Nhu lập tức nóng như thiêu như đốt, trong đầu xuất hiện một đoạn đêm qua. Ách, giả vờ đã quên cũng khó như vậy!

Tay anh nhẹ nhàng vuốt qua môi Dĩ Nhu một cái, sau đó lấy khăn giấy ra lau tay, "Dính rượu, ngay cả ăn uống cũng trở nên lỗ mãng hơn." Nhưng mà rất đáng yêu, câu cuối cùng này anh không nói ra.

Ách, hóa ra khóe miệng mình dính đồ ăn!

"Nếu không em cho rằng trước mắt mọi người anh sẽ làm gì?" Nhìn thấy cô đầu tiên là khẩn trương sau lại hiện vẻ tức giận, Khúc Mịch cười như không cười hỏi.

Dĩ Nhi cúi đầu dồn sức ăn, không trả lời câu hỏi của anh.

"Ha ha."

Đây là kiều cười gì? Rõ ràng là đang chê cười cô! Dĩ Nhu có chút tức giận, không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao? Đều là người trưởng thành, có gì đặc biệt hơn người! Cô mới không để cho Khúc Mịch lấy chuyện này làm nhược điểm.

"Khúc Mịch, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, chỉ là nụ hôn mà thôi." Dĩ Nhu bày ra một bộ không thèm quan tâm, " Bây giờ là xã hội hiện đại, không thể nói rằng ai chiếm tiện nghi của ai. Về sau anh không được nói đến chuyện này!"

Khúc Mịch tựa lưng vào ghế, trên khuôn mặt nhàn nhã chứa đựng vẻ bất kham, bất kể làm động tác gì cũng mang theo khuôn phép.

Kỳ thật, người đàn ông này rất đẹp mắt, bản thân mình cũng không thiệt! Trong lòng Dĩ Nhu âm thầm nghĩ.

"Anh có nói cái gì sao?" Anh nhìn chằm chằm Dĩ Nhu, trong mắt tràn đầy ý cười.

"Anh còn muốn nói gì nữa đúng không?" Dĩ Nhu hỏi lại, "Em biết ý nghĩ trong lòng anh."

"A? Em nói xem."

Dĩ Nhu nghe thấy lời này, "Đừng có dùng dáng vẻ cảnh sát kia, em không thích bị tra khảo. Em không phải sau khi say rượu mà biến chất, tuy rằng say rượu nhưng ý thức rất thanh tỉnh, mỗi lời nói ra đều nhớ rõ rành mạch!" Nếu giả vờ mặc kệ không được, vậy đơn giản cứ nói trắng ra. Mở lời trước, miễn cho về sau gặp mặt lại xấu hổ!

"Anh nghĩ rằng em muốn giả bộ không nhớ được."

"Một người lớn thành thục sẽ không trốn tránh vấn đề!" Dĩ Nhu mới không nói mình vốn dĩ tính làm như vậy!

Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong BátNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ