Chuyện Nhỏ Số 5

1.3K 139 12
                                    

" Có con mèo nhỏ

Đằm mình trong mưa

Nghĩ về con cá

Má vương ánh đào. "

.

.

.

Bảo Khánh nằm khoanh chân trên giường, mắt buồn buồn lia qua bên Jack. Hôm nay anh bị ốm rồi, không nặng lắm nhưng những tiếng ho cứ dai dẳng mãi, khiến Khánh cũng cảm thấy xót cho anh người yêu.

- Đói chưa, chở bé đi ăn cái gì nha.

Từ sáng tới giờ Khánh chả có tí gì trong bụng, nhưng vì Jack nói Jack mệt, không chịu ăn nên cậu cũng chẳng còn tâm trí lo cho mình nữa. Thấy anh mệt mỏi dựa vào thành giường, Khánh không biết làm gì hơn là ngồi nhìn hoặc lâu lâu hỏi anh đã muốn ăn gì chưa.

- Thôi la la đi ăn đi, tui mệt lắm.

Chất giọng khàn khàn nặng nề khiến Khánh chỉ biết thở dài, thôi, anh không ăn thì em ăn làm gì.

- Mua thuốc bé uống nha.

- Hong uống.

Jack lắc đầu, tỏ vẻ khó chịu, Jack thường ngày kén chọn, khi bệnh lại càng khó chăm hơn nữa.

- Không ăn không uống sức đâu đi diễn. Tới mai mà không khỏe lên thì dời show sang ngày khác nhé.

Mi mắt cụp xuống, dời show thì tội fan lắm, thời tiết thay đổi liên tục thế này chỉ mình anh ốm là đủ rồi, dời đi dời lại, fan sao mà chịu nổi.

- Ăn cháo nha.

Đầu nhỏ gật gật, Khánh xoa đầu anh rồi lấy áo ra ngoài, dặn dò anh có mưa thì đóng cửa sổ, kéo màn để nước đừng hắt vào người, tăng nhiệt độ phòng lên một chút rồi mới an tâm đóng cửa.

Khánh đi rồi, Jack chán nản lăn qua lăn lại trên hai chiếc giường được ghép vào nhau. Cổ họng khô khốc khiến anh khó chịu. Nhảy xuống giường xỏ dép, với lấy cái áo khoác Khánh mắc sẵn trên ghế, lò dò tiến mở cửa tiến xuống bếp. Đầu óc anh cứ quay cuồng khiến bước đi có phần loạng choạng. Một tay tựa vào tường để chống đỡ, tay kia quờ quạng đẩy mấy cái ghế chắn đường.

Phòng khách sạn hết nước ấm, Jack chẳng còn sức để mà đứng nấu, mở tủ lạnh cầm chai nước, cổ họng đau rát khi dòng nước lạnh trôi qua, vặn chai nước rồi vứt đại một xó nào đấy. Ra phòng khách định bụng chờ Khánh về, đôi chân chẳng giữ nổi thăng bằng mà quỵ xuống mặt đất.

Khánh trên tay cầm bịch cháo nóng hổi, vặn cửa vào mà không khỏi xuýt xoa cái lạnh mà cơn mưa rào vừa để lại, chưa kịp gọi anh dậy ăn đã thấy anh nằm bệt trên sàn, mặt đỏ ửng lên, Khánh hết hồn muốn vứt luôn cả bọc đồ ăn mà chạy lại đỡ anh dậy, người anh hầm hầm nóng, vệt hồng trải dài từ mang tai xuống xương quai xanh, Khánh nhìn rồi khẽ lắc đầu. Anh đang ốm.

- Nè, dậy ăn chút đi, sốt tới 40.5 độ đó thấy chưa, không có tui thì ai lo cho mấy người.

- Chả cần.

Jack gượng dậy, mệt mỏi đút từng muỗng cháo vào miệng, cổ họng đắng ngắt, nhưng nhìn vào sự quan tâm của người kia, lại không nỡ bỏ đi.

nbk x ttpt | nhà nhỏ 2 mìnhWhere stories live. Discover now