PN 3

10.5K 663 144
                                    

Phùng Tầm Kha thích nhất là mỗi ngày ở cạnh Cao Dung, mỗi đêm ôm Cao Dung ngủ. Hắn sẽ hôn Cao Dung không biết chán. Hắn thích hôn lên má cậu, sau đó đến môi, rồi từ môi dời xuống cổ, từ cổ dời xuống eo, từ eo dời xuống…

Cốp.

Hắn bị Cao Dung gõ vào đầu. Cậu vừa giữ chặt quần mình, vừa đẩy hắn: “Anh làm gì vậy hả? Mau đứng lên.”

Phùng Tầm Kha bĩu môi hờn dỗi, nhẹ nhàng kéo Cao Dung vào lòng, sau đó nâng mu bàn tay cậu lên, hôn thật khẽ.

“Làm sao bây giờ, làm sao đây?”

Cao Dung chọt má hắn: “Sao cái gì?”

“Dung Dung biết, anh không phải là kẻ tham lam nhưng chẳng hiểu vì sao ở cạnh em, anh chưa bao giờ thấy đủ.” Phùng Tầm Kha bỏ một ngón tay nhỏ xinh vào miệng mình, liếm mút.

“Với tình trạng này, khi chết đi anh sẽ xuống địa ngục.” Hắn thở than. “Bảy đại tội của loài người anh đã chiếm hết bốn. Anh sẽ ghen tuông khi thấy em nói cười với ai đó, anh sẽ giận dữ nếu ai đó dám làm tổn thương em, tham lam của anh là muốn bên cạnh em mãi không rời, dục vọng lớn nhất của anh chính là muốn làm chuyện-vợ-chồng-hay-làm và trầm luân em nhiều hơn nữa.”

“…Anh sợ lắm, Dung Dung biết không? Có khi anh chết đi rồi, thiên đường sẽ chia cắt chúng ta mãi mãi. Anh sẽ là một con quỷ luôn đứng ở nơi tăm tối nhất, khao khát ngửa cổ nhìn em.” Phùng Tầm Kha vừa nói vừa hôn lên môi Cao Dung, chậm rãi áp cậu xuống giường, ngón trỏ nhẹ nhàng gỡ từng cúc áo sơ mi đang ngay hàng thẳng lối.

Cao Dung nhìn sâu vào đôi mắt của Phùng Tầm Kha mông lung và đầy ướt át. Gương mặt đẹp đẽ như trăng rằm kia chợt thoáng qua một nét u sầu, cậu bất giác đưa tay vuốt ve, phác họa từng tấc thịt da của hắn.

Cùng chung chăn gối với Phùng Tầm Kha mới hiểu, nhiều đêm cơn ác mộng vẫn tìm tới hắn, khiến hắn vô thức khóc trong mơ.

Cậu nghe hắn nghẹn ngào lẩm bẩm: “Dung Dung, đừng bỏ anh. Mẹ, đừng rời xa con…”

Sau đó, hắn choàng tỉnh, càng bàng hoàng ôm chặt cậu hơn, đôi môi nỉ non bên tai không dứt: “Dung Dung, anh yêu em. Dung Dung…”

Đời này hai từ khắc khoải trong tâm trí Phùng Tầm Kha, chính là tên của cậu.

“Không sao, không sao mà. Em ở đây, em yêu Kha nhất.”

Trong bóng đêm mờ mịt, Phùng Tầm Kha điên cuồng thè lưỡi hôn lên người cậu, để lại vô số dấu hôn. Hắn muốn thân thể Dung Dung nhớ hoài sự yêu thương của hắn. Có vậy Phùng Tầm Kha mới an tâm thiếp đi, tay vẫn vòng qua eo Cao Dung thật chặt.

“Anh không để Dung Dung theo nó bỏ anh đâu.”

“…Nó nào?”

“Nó là thằng tình địch.”

Cao Dung buồn cười nhìn hắn, thầm nghĩ Phùng Tầm Kha lúc này quá đỗi đáng yêu. Nhưng Cao Dung nào hay, thời khắc Phùng Tầm Kha vùi đầu vào trong ngực Cao Dung, khóe môi cong lên một nét cười rất mảnh.

Chính vì lẽ đó mà Cao Dung không muốn để Phùng Tầm Kha nghĩ ngợi nhiều. Hiện giờ cậu mặc  hắn càn quấy trên người mình, bình thản hỏi: “Kha này, anh có sợ địa ngục không?”

Xiềng Xích Yêu Thương [ Hoàn ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ