Chương 12

769 55 2
                                    

Anh mở cửa thư phòng ra, cha Tiêu đang ngồi ở trước bàn sách, tựa như đang chờ anh đến,

"Xem ra là cha biết hôm nay con sẽ tới đây tìm cha?"

Cha Tiêu nhìn chằm chằm con trai mình một hồi lâu, mới kín đáo thở dài. Đứng lên đi về phía cửa sổ, nhìn thấy vợ đang trò chuyện vui vẻ với Du Tuyết ở trong sân.

"Cha biết năng lực của con, chuyện này sớm hay muộn con cũng sẽ điều tra được. Cha thừa nhận, hai năm trước là cha sắp xếp người đi ám sát Vương Nhất Bác dưới danh nghĩa của con."

"Vì sao cha làm vậy?"

"A Chiến, cha biết thân phận của cậu ấy sớm hơn con, cũng biết được mục đích của cậu ấy. Cha không thể để cậu ấy làm ảnh hưởng đến con cho nên cha đành làm người xấu một lần."

Tiêu Chiến chán nản buông ra hai tay đã nắm chắc thành quyền, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía người cha mà anh vẫn luôn tôn kính,

"Cha, vì Du Tuyết mà tổn thương con trai mình cha thấy đáng giá hay sao?"

Tiêu Chiến không biết cha mình đã trả lời ra sao, anh kéo cửa bước đi ra ngoài,

"Cha cùng mẹ giữ gìn sức khỏe, thời gian tới con tương đối bận rộn, không thể đến thăm hai người thường xuyên."

Du Tuyết thấy anh liền cảm thấy áy náy, chật vật đứng lên. Tính nói chuyện với anh nhưng thấy sắc mặt mang theo sự lạnh lẽo của anh lời muốn nói ra đến miệng lại run rẩy không thôi. Mẹ Tiêu nhìn thấy đau lòng liền nói,

"Tiểu Chiến, con đến đây làm gì, con xem, con dọa Tuyết Nhi sợ đến như vậy. Lại đây, ngồi nói chuyện cùng mẹ một chút đi."

Tiêu Chiến nở một nụ cười miễn cưỡng, nhẹ nhàng gạt tay của mẹ Tiêu ra, dùng giọng điệu ôn nhu nhất trả lời,

"Con qua đây tìm cha có chút việc, công ty gần đây rất bận, con đi trước, đợi con giải quyết xong việc của công ty con sẽ qua thăm mẹ thường xuyên."

Anh không hề nhìn đến Du Tuyết một lần, không phải anh khinh thường cô mà đúng hơn là chán ghét cô, anh sợ khi nhìn thấy cô thì anh sẽ không kìm nén được cơn giận của mình mà nói hết ra mọi chuyện làm cho những người trong nhà trở nên chán ghét cô.

Tiêu Chiến vừa ngồi vào trong xe, liền nhận được điện thoại của Mạc Tần, tin tức truyền đến từ trong điện thoại làm cho anh cảm giác trái tim mình  như bị người khác hung hăng nhéo một cái làm cho tim anh cảm thấy đau đớn vô cùng.

"Tiêu tổng, Hacker ở bên đây đã khôi phục được camera theo dõi ở dọc đường. Hai năm trước tiểu thiếu gia cùng với hai người trên đường đi đến sân bay không biết tại sao nửa đường lại chuyển hướng đi về nhà máy bị bỏ hoang ở phía tây."

"Bên kia không có bất kỳ camera giám sát nào, nhưng dấu vết lưu lại có thể nhìn ra được là một trận chiến quyết liệt. Có không dưới ba mươi người tấn công tiểu thiếu gia ở nhà xưởng.

"Theo lời nhân viên ở sân bay kể, tiểu thiếu gia lúc ấy bị choáng nhưng không có đi bệnh viện mà trực tiếp lên phi cơ trở về nước K. Khoảng một năm nay chưa từng thấy xuất hiện."

ZSWW_Bẫy (Edit)Where stories live. Discover now