Chương 24: Bách hợp thánh tâm

2.6K 244 76
                                    

Úc Lê nhỏ giọng nói với Lục Cảnh Niên: "Thảo nào trước đây bà chủ Lý ngày nào cũng tới cửa hàng mua hoa, lần nào cũng mang theo đồ, không phải hoa quả thì cũng là súp ngọt tự nấu, còn hẹn anh Dư đi xem phim, mà anh Dư lần nào cũng từ chối, cuối cùng bị bà Bình mắng một trận thì mới không tới nữa, bà Bình nói cô ấy là Lục Chấn Hoa, chỉ nghĩ tới mình, không quan tâm đến cảm giác của người khác. Lúc đó em cảm thấy cô ấy có ý với anh Dư, mà anh Dư nói không phải, anh nhìn coi, xem bây giờ anh Dư trả lời làm sao."

Lục Cảnh Niên không đáp, vẫn nhìn chăm chú Dư Tri Ý.

Dư Tri Ý không nhận bó hoa, anh liếc nhìn Lục Cảnh Niên, trên mặt hắn không có biểu tình gì.

Sau khi Dư Tri Ý dời ánh mắt, bàn tay buông thõng của Lục Cảnh Niên siết chặt thành nắm đấm, bởi vì run rẩy, hắn không dấu vết giấu ra sau lưng.

Dư Tri Ý thu hồi ánh mắt, nói: "Tôi thích tất cả các loại hoa, không chỉ riêng bó này."

"Nhưng bó hoa trong tay tôi đây, không phải là bó hoa anh thích nhất sao?"

"Thích, nhưng tôi không thể nhận."

Lục Cảnh Niên gần như thở hắt ra, bàn tay lại buông lỏng bên người, giống như áp lực vô hình bao trùm lấy hắn đột nhiên biến mất, ngay khoảnh khắc Dư Tri Ý từ chối bà chủ Lý, hắn hoảng hốt dường như nghe thấy tiếng lòng mình: "Tri Ý, đừng nhận lời, anh hình như đã thích em."

Nhưng hắn không thể thổ lộ, cũng không thể làm bất kì cái gì.

Ý cười trên mặt bà chủ Lý nhạt đi, cúi đầu nhìn hoa hồng đỏ trong ngực, ngẩng đầu lên cười nói, "Đừng căng thẳng vậy, tôi chỉ đang tập luyện trước thôi, thật ra tôi cũng đang lo lắng anh ấy không nhận lời, nếu lỡ bị từ chối thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ lắm sao, nhưng không sao, vẫn chấp nhận được. Tôi đi trước đây, tạm biệt."

Cơ thể căng chặt của Dư Tri Ý được thả lỏng, "Tạm biệt."

Úc Lê âm thầm theo ra, lại lặng lẽ trở về, nhỏ giọng nói: "Cô ấy vứt bó hoa vào trong thùng rác, thật là lãng phí, em muốn nhặt nó."

Dư Tri Ý không nhúc nhích cúi đầu cắt ruy băng, đột nhiên cảm thấy khó chịu, lúc nãy anh quay đầu nhìn Lục Cảnh Niên, ánh mắt của hắn như người ngoài cuộc đang xem chuyện vui.

Lục Cảnh Niên nhìn ra bên ngoài, bó hồng đỏ tươi nằm lọt thỏm trong thùng rác màu xanh đặc biệt chói mắt.

"Đi nhặt đi, hoa vô tội." Lục Cảnh Niên nói.

Dư Tri Ý đột nhiên cười nhạt một tiếng, lặp lại lời nói của Lục Cảnh Niên: "Hoa vô tội, đúng thật rất vô tội, nở đẹp như vậy, mọi người thích mượn hoa để gửi gắm tình cảm, nhưng khi không nhận được đáp án vừa ý lại đau lòng rồi tùy ý vứt bỏ. Vậy còn hoa chẳng lẽ không buồn?"

Lục Cảnh Niên mặc dù trì độn, nhưng cũng nghe ra được anh đang  không vui, "Cậu không vui?"

Dư Tri Ý ngẩng đầu lẳng lặng nhìn hắn, "Anh cảm thấy bà chủ Lý như thế nào?"

Lục Cảnh Niên không biết tại sao anh không vui, nếu thích cô ấy, vậy vì sao lúc nãy không đồng ý, nếu không thích, tại sao lại buồn.

Dư hươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ