Là em

70 3 0
                                    

Tiêu Chiến đứng ở cửa, không hề động đậy. Anh không thể tin được thanh niên đang ngồi trên ghế sofa lại thực sự là cậu, tình yêu đầu tiên và duy nhất của anh là Vương Nhất Bác. Anh ấy rất sợ cử động, thậm chí là chớp mắt, sợ rằng có thể cậu sắp biến mất một lần nữa, giống như trong một giấc mơ.

"Thực sự là em, anh không phải mơ thấy đâu tình yêu của em. Hãy đến đây và ôm em" Giọng Vương Nhất Bác quá nhẹ, cậu đứng dậy và mở rộng vòng tay của mình chờ đợi Tiêu Chiến.

"Nhất Bác" gần như hét lên Tiêu Chiến và chạy đến bên anh, ngã trong vòng tay của Vương Nhất Bác, anh đang dùng hết sức để siết chặt vòng ôm quanh cổ Nhất Bác, để cảm nhận cậu càng gần càng tốt. Đó thực sự là cậu, bây giờ Tiêu Chiến đã chắc chắn. Hơi ấm vốn chỉ tỏa ra từ cơ thể Vương Nhất Bác, thứ luôn tồn tại chỉ dành cho Tiêu Chiến "Anh nhớ em, anh nhớ em như điên" Anh đang thì thầm giữa những tiếng nức nở, không thể ngăn bản thân bật khóc "Bảo bối của anh, em yêu của anh, thứ lỗi cho anh, tha thứ cho ca ca ngốc nghếch này vì đã để em một mình, anh yêu em, anh yêu em rất nhiều" Cuối cùng anh cũng có thể nói lại lời này, anh đã chôn sâu trong lòng suốt thời gian qua.

"Đừng khóc, đừng khóc. Điều đó làm trái tim em tan nát" Vương Nhất Bác nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Tiêu Chiến và bắt đầu hôn vào lòng bàn tay anh, tự mình cảm nhận những giọt nước mắt trên đó "Hãy nhìn lại chính mình, nức nở như một đứa trẻ, anh thậm chí đã làm sai điều gì vậy? Quan tâm đến quá khứ, khi chúng ta cuối cùng lại bên nhau" Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lại gần hơn và chạm vào môi anh ấy với niềm đam mê và ham muốn mãnh liệt, cảm nhận được đôi môi nhớ nhung nóng bỏng của cậu, Tiêu Chiến sẵn sàng mở miệng và đón nhận lưỡi của Vương Nhất Bác, môi họ chuyển động đồng bộ, mút mát và nuốt chửng lẫn nhau. Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến như cảm thấy anh sắp ngất đi trong vòng tay. Vương Nhất Bác nhấc bổng anh lên và ngồi trên ghế sofa, đặt Tiêu Chiến lên đùi mình. Tiêu Chiến vòng tay qua cổ Vương Nhất Bác và tựa đầu vào vai cậu.

"Kích động quá mạnh cũng có hại cho sức khỏe"

"Anh ổn chứ?"

"Ừ, đợi anh nhìn em, em đã trở nên đẹp trai hơn trong khoảng thời gian này rồi" Tiêu Chiến cười, lộ ra hàm răng thỏ thẻ

"Ừ có lẽ không còn hợp với lão già như anh" Vương Nhất Bác chọc ghẹo

"Nhóc, tin anh đá em không?" Tiêu Chiến bĩu môi

"Chắc không?" Vương Nhất Bác nhếch mép, vòng tay qua vòng eo thon gọn của Tiêu Chiến, khẽ cắn vào nốt ruồi

"Không bao giờ, nhưng anh muốn hỏi em một điều, trong thời gian anh ở bệnh viện, em có đến thăm anh không?"

"Anh nghĩ sao?"

"Anh cảm thấy sự tồn tại của em ở đó, anh nghe thấy em gọi tên anh và cầu xin anh tỉnh lại và.." Tiêu Chiến đặt nụ hôn lên môi Vương Nhất Bác "Em không bao giờ có thể để anh ở đó một mình, nhưng khi anh mở mắt ra..."

"Em không muốn bỏ rơi anh nhưng bố mẹ anh quyết định rằng tốt hơn hết là em nên đợi ở đây, có quá nhiều phóng viên và người hâm mộ, việc em ở đây luôn bên cạnh anh thật nguy hiểm"

"Ba mẹ anh à?" Tiêu Chiến tròn mắt ngạc nhiên "Em gặp họ rồi à?"

"Vâng chắc chắn"

"Soo, sau đó em đã giới thiệu bản thân mình với họ như thế nào? Có thể là bạn của anh, bạn thân?"

"Con rể tương lai của họ" Vương Nhất Bác khó nhịn cười khi thấy phản ứng của Zhan "Họ là người đã đưa chìa khóa cho em và yêu cầu ở lại với anh. Chiến, anh có ba mẹ tuyệt vời, chỉ một cái nhìn chằm chằm vào em và họ đã biết điều gì tồn tại giữa em và anh"

Tiêu Chiến lại rơm rớm nước mắt, anh thật ngốc khi nghĩ bọn họ để anh một mình. Anh ấy sẽ xin lỗi và hôn họ nhiều lần sau đó.

"Ca ca" Vương Nhất Bác ngăn anh khỏi suy nghĩ "Anh có mệt không? Đói không? Khát không? Nói cho em biết nếu anh cần thứ gì, em sẽ làm mọi thứ."

"Chỉ cần em bên cạnh anh là đủ, nhưng anh nghĩ em cũng cần đi tắm" Tiêu Chiến cười và cố gắng đứng dậy khỏi lòng Vương Nhất Bác nhưng cậu đã nhanh hơn và nhanh chóng nhấc bổng anh lên, mang theo kiểu công chúa.

"Đang làm gì vậy? Anh có thể đi được"

"Em biết, nhưng em không muốn xa anh nữa, trói anh lại được không?" Vương Nhất Bác cười và đi về phía phòng tắm, Tiêu Chiến hoảng sợ.

"Em định theo anh vào đó à? "

"Tại sao không? Có điều gì mà em chưa nhìn thấy?" Vương Nhất Bác chế nhạo và luồn ngón tay vào dưới áo của Tiêu Chiến "Đừng lo, em sẽ không làm những điều nghịch ngợm với anh, anh vẫn còn yếu"

Tiêu Chiến đỏ mặt nhớ lại đêm tình đầu tiên và duy nhất của họ, cả hai đều rất nhút nhát và thiếu kinh nghiệm "Anh sẽ không phàn nàn"

Vương Nhất Bác cởi bỏ quần áo của mình và đặt Tiêu Chiến vào bồn tắm, cậu để ý đến vết sẹo trên ngực Tiêu Chiến, cậu đau lòng, khẽ chạm vào nó "Còn đau không?"

"Không đau nữa, nhưng nó có làm cho anh xấu xí?" Tiêu Chiến cúi đầu

"Xấu xí?" Vương Nhất Bác tiến lại gần hơn, nhốt Tiêu Chiến vào giữa vòng tay của cậu ấy "Anh là người đàn ông đẹp nhất trên thế giới này, cho dù có bao nhiêu vết sẹo, vết thâm thì anh vẫn là người hoàn hảo đối với em. Em là người may mắn nhất khi được anh yêu thương" Cố gắng che giấu những giọt nước mắt bất ngờ của mình Vương Nhất Bác đập vào lòng bàn tay của mình trên mặt nước, làm ướt nhẹp Tiêu Chiến.

 Em là người may mắn nhất khi được anh yêu thương" Cố gắng che giấu những giọt nước mắt bất ngờ của mình Vương Nhất Bác đập vào lòng bàn tay của mình trên mặt nước, làm ướt nhẹp Tiêu Chiến

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.

Tiêu Chiến hét lên và làm như vậy, cố gắng bôi hết bọt lên mặt Vương Nhất Bác, cười và khúc khích một cách dễ thương khiến trái tim Nhất Bác tan chảy. Toàn bộ phòng tắm trở nên lộn xộn, vì hai người đang chơi và trêu chọc nhau như những đứa trẻ, bù lại thời gian đã mất.

Vương Nhất Bác quấn Tiêu Chiến trong chiếc khăn như em bé và bế anh vào giường, lau khô tóc và mặc đồ ngủ cho anh. Tiêu Chiến vẫn nằm yên, cho phép Nhất Bác làm bất cứ điều gì. Anh biết Vương Nhất Bác đang cảm thấy có lỗi nhưng cố gắng che giấu điều đó. Vương Nhất Bác đang tỏ ra mạnh mẽ nhưng chỉ Tiêu Chiến mới có thể tưởng tượng được nỗi đau mà Vương Nhất Bác phải trải qua khi chứng kiến ​​anh ấy chiến đấu để giành lấy sự sống. Tiêu Chiến ôm mặt Vương Nhất Bác và nhìn vào mắt cậu.

"Anh thực sự ổn, Nhất Bác, anh sẽ không bị như vậy nữa, sẽ không làm em lo lắng sợ hãi nữa. Em không cần phải cố chấp đâu, hãy để mọi thứ trôi đi, anh ở đây với em"

Cằm của Vương Nhất Bác bắt đầu run lên, cậu cúi xuống vùi mặt vào ngực Tiêu Chiến khóc thút thít "Em rất sợ, sợ đến chết mất. Nhìn anh trong tình trạng đó khiến em nhận ra rằng cả thế giới này đều không xứng đáng nếu không có tình cảm của anh dành cho em. Không chỉ gói gọn trong một từ "yêu", còn nhiều hơn thế, em sẽ trân trọng và yêu anh mãi mãi, hơn cả cuộc đời của chính mình"

Tiêu Chiến nằm xuống ôm Vương Nhất Bác vào lòng thật chặt, hôn lên mái tóc mềm mại của cậu, anh thực sự xứng đáng với cậu bé này sao? Anh ấy có thực sự đáng để được yêu đến thế này không? Chỉ có điều anh nhận ra rằng mọi nỗi đau, mọi đau khổ, mọi thất vọng, mọi phản bội anh đã trải qua đều đáng để tìm thấy Vương Nhất Bác, tình yêu đầu tiên và duy nhất của anh. Không biết tại sao nhưng đột nhiên anh ấy bắt đầu hát, với chất giọng nhẹ nhàng và ngọt ngào nhất, trong khi vỗ nhẹ vào lưng Vương Nhất bác, rất nhanh sau đó hơi thở của cậu trở nên bình tĩnh, Tiêu Chiến nhìn xuống cậu và cảm thấy trái tim mình tan chảy. Vương Nhất Bác đang ngủ ngon như một đứa trẻ, với nụ cười hạnh phúc và rạng rỡ trên khuôn mặt...

"Hãy mơ những giấc mơ ngọt ngào tình yêu của anh" Tiêu Chiến thì thầm và sau một thời gian dài cuối cùng anh cũng có thể ngủ với trái tim tràn đầy hạnh phúc.

"Hãy mơ những giấc mơ ngọt ngào tình yêu của anh" Tiêu Chiến thì thầm và sau một thời gian dài cuối cùng anh cũng có thể ngủ với trái tim tràn đầy hạnh phúc

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.
(Trans/Edit) Come with meWhere stories live. Discover now