Chương 10.

379 45 5
                                    

Hôm nay là một ngày mưa, đối với Zata thì đây là chuyên khá bình thường. Nhưng với Laville thì lại là chuyện khác, cậu thật sự rất ghét trời mưa. Vì nếu mưa thì cậu chẳng thể ra ngoài mà tụ tập bè bạn nữa.

Ngồi trước khung cửa sổ đang được đóng kín, Laville chống tay ở cầm chán nản nhìn những hạt mưa đang rơi trên cửa sổ. Giọng cậu uể oải hỏi Zata đang nằm trong lòng cậu để thư giãn:

"Bao giờ mới hết mưa nhỉ Zata? Trời xấu thật đấy"

Zata đang thoải mái nhắm mắt thì cũng phải bật mình dậy mà nhăn mặt, cậu hỏi thế thì hắn biết hỏi ai? Chuyện trời mưa thì liên quan gì đến hắn cơ chứ. Bộ hắn là người tạo ra mưa à, Zata cảm thấy người mình yêu khó hiểu thật đấy.

" Không biết" Zata trả lời ngắn gọn vì đơn giản hắn cũng chẳng thèm để tâm đến tiết trời ẩm ương này.

"Ừm, bao giờ tạnh thì tôi dẫn anh ra ngoài chơi nhé!" Dù được Zata cho câu trả lời lạnh tanh như vậy thế nhưng Laville vẫn vui vẻ nói.

"Mà bọn kia bận hết rồi, hơi chán nhỉ... À! phải rồi, hay là mình ra cánh đồng hoa hướng dương chơi nhé. Lâu rồi tôi không ra đấy" Laville nói tiếp rồi mở lời rủ Zata.

"Tùy cậu" Zata vẫn một thái độ mà đáp.

" Quyết định vậy nhé, tạnh mưa rồi mình đi! Đảm bảo anh sẽ thích chỗ đó cho mà coi" cậu hứng khởi nói.

Zata thấy cậu như vậy cơ mặt cũng dãn ra đôi chút, hắn cười nhưng chẳng ai biết được. Zata lâu rồi mới cảm thấy mình cười lại lần nữa, cảm giác vui thật sự chứ không phải nụ cười dối trá kia.

Cả hai ngồi đó được một lúc thì có một tiếng động từ cửa truyền đến khiến Laville bất giác run lên. Theo phản xạ tự nhiên thì cậu đã để Zata dưới gầm giường rồi dặn hắn:

"Anh đừng có ra được chứ, dù có thấy hay nghe cái gì cũng không được ra nghe chưa!" Laville mặc dù đã biểu lộ ra vẻ mặt sợ hãi rõ ràng nhưng vẫn cố gắng nói với hắn.

Zata khó hiểu tính hỏi cậu xảy ra chuyện gì thì hắn thấy cậu đã đi ra phía cửa phòng rồi. Nằm dưới gầm nhưng hắn vẫn có thể nhìn được mọi việc. Một người phụ nữ và một thiếu niên trạc tuổi cậu? Hắn khó hiểu nhìn tiếp.

"C-con chào...m-mẹ ạ" người cậu hiện tại run lên cầm cập, nói cũng chẳng còn tròn vành rõ chữ nữa.

Tay cậu đang bấu chặt vào nhau để giữ cho mình bình tĩnh hơn. Khác với một Laville vui vẻ thường ngày, trong cậu giờ đây chỉ có sự sợ hãi mà thôi.

"Laville...tao đã dặn mày là không được bước lên sảnh chính mà?" Người phụ nữ này theo như danh xưng cậu gọi thì chính là mẹ của cậu.

"Co- con đâu có ạ" Laville mặc dù hơi run nhưng vẫn mạnh dạn trả lời.

"Mày đừng có mà già mồm, vậy thì ai là người làm vỡ bình hoa trong sảnh chính?" Bà ta gắt gỏng hơn, lấy tay tát cậu khiến khuôn mặt cậu hiện lên vết bàn tay đỏ chót chói mắt.

Giờ thì cậu hiểu rồi, lại là anh cậu. Hẳn là anh ta lại làm gì đó xong rồi đổ lỗi lên đầu cậu đây mà. Laville cũng chẳng mong chờ gì mẹ yêu thương mình, cơ mà cậu đau lắm. Rõ ràng mẹ chắc chắn biết không phải cậu làm vậy cơ mà, ấy thế mà để bao che cho đứa con "quý hóa" của mình mà mẹ cậu lại sẵn sàng đổ tội cho cậu.

[ZataxLaville/AOV] Chuyện Tình Hoa Và ChimWhere stories live. Discover now