Chương 22.

125 17 2
                                    

Sáng sớm khi Laville thức dậy, cậu thầm đắc ý vì có lẽ Zata chắc chưa dậy trước cậu đâu. Thế nhưng khi cậu quay sang bên cạnh thì cậu lại chẳng thấy một ai cả.

Laville thầm nghĩ chắc có lẽ Zata lại đi kiếm đồ ăn như hôm qua mà cũng chẳng nháo nhào lên đi tìm hắn nữa. Cậu vươn vai vài cái xong lại xuống giường làm vệ sinh cá nhân.

Sau khi xong, cậu lấy ghế ngồi yên trong phòng. Dù có hơi chán nhưng Zata không có thích cậu đi ra ngoài chạy lung tung nên cậu sẽ ngồi đây chờ đến khi hắn về.

Thế nhưng chờ mãi, chờ mãi mà Laville vẫn không thấy người về. Bỗng cậu nghe tiếng cửa mở, lòng thầm vui mừng vì hắn đã về. Cậu lao ra khỏi phòng cười híp mắt lại ôm chầm lấy người phía trước nói:

"Mừng anh về!!"

"Ừ cảm ơn, quay lại phòng của mày đi, đừng có ôm tao kinh chết đi được!" Giọng Zata của cậu đâu có giống như này nhỉ? Mà Zata của cậu cũng chẳng bao giờ gọi cậu bằng mày cả. Nếu đây không phải là Zata thì đây là...

Laville từ từ mở mắt ra, không phải điều cậu lo sợ chứ. Cậu ngước mặt lên, trước mặt cậu là khuôn mặt cậu đã quá quen thuộc, anh trai của cậu. Sau lưng còn có cả ba và mẹ cậu đang sách hành lý.

Bất giác cậu lùi lại theo bản năng, giọng của run rẩy sợ sệt mà xin lỗi:

"E-em xin lỗ-i anh..."

"Ai cho mày ra đây? Tao đã bảo là mày phải ở yên trong căn phòng chết tiệt kia mà. Giờ mày giám trả treo với tao à?" Vẫn giọng nói the thé đó, cậu không thể nào quên đi được những từ chửi rủa phát ra từ miệng bà.

"D-dạ con vào ngay" Laville mặt tái mét khi nghe được lời quát mắng, hai bàn tay cậu đan vào nhau biểu hiện rõ sự lo âu.

Cậu vội vàng chạy lại phía phòng của mình, thế nhưng cổ áo cậu lại bị một lực rất mạnh phía sau kéo lại khiến cậu ăn đau ở phần cổ.

Người được cậu xem là bố lại chính là người nắm cậu lại, cậu lại càng sợ hãi hơn nữa không tự chủ được mà run lẩy bẩy. Chỉ cần nhìn mặt ông ta là cậu không tránh khỏi cái cảm giác buồn nôn khó tả.

"Laville! Con định đi đâu?"

"Con v-vào phòng ạ-" Cậu không giám nhìn về hướng ba người trả lời bèn quay sang hướng khác.

"Ông còn không mau để nó trở lại căn phòng kia đi, bẩn chết đi được" Bà ta vẻ mặt ghét bỏ nhìn cậu nói.

"Mẹ nói đúng đấy bố, mau tống nó đi đi con nhìn không thuận mắt tí nào"

"Thế à, vậy Laville đi với ta xuống kho một chút nhé" Ông ta chuyển từ nắm cổ áo cậu sang nắm lấy hai tay cậu kéo đi.

Laville dùng chân cong người về sau ý muốn kháng cự, cậu vừa khóc vừa nói:

"Không, con không muốn đi... hức- thả con ra"

Bỗng một âm thanh vang lên trong không gian tĩnh lạng. Laville sững sờ, cậu lại bị tát lần nữa. Nó đau lắm, đau hơn mọi lần nhiều. Zata anh đang ở đâu mau cứu em đi!

"Chuyện đi hay không đi đến lượt mày quyết định à, tao nói đi là phải đi!" Bố của cậu bắt đầu bộc lộ bản chất thật, một người cọc cằn và thô lỗ khiến ai cũng phát sợ.

[ZataxLaville/AOV] Chuyện Tình Hoa Và ChimNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ