Chương 15.

220 29 3
                                    

Ánh sáng chiếu rọi vào căn phòng nhỏ của Laville báo hiệu cho một ngày tươi đẹp lại đến. Những tia nắng ấm áp chiếu rọi vào mặt cậu khiến cậu thức dậy sau giấc ngủ dài đầy thoải mái.

Laville ngồi dậy ngáp một hơi rồi mới vươn đôi vai mình lên không trung như một hành động quen thuộc cậu thường hay làm.

Laville cảm thấy mình như vừa có một giấc mơ rất dài, mà nó cũng khá kì cục nữa chứ. Làm sao mà Zata đáng yêu của cậu lại có thể biến thành người chứ, giấc mơ hoang đường thật đấy.

"Em dậy rồi à, có đói không?"

Laville đang gật đầu lia lịa vì cho ý kiến của mình là đúng thì đột nhiên cậu lại nghe thấy giọng nói quen thuộc. Quay mặt về hướng hắn cậu định nói cho hắn về giấc mơ mà cậu vừa mơ thì khi thấy hắn cậu lại á khẩu chẳng nói được câu gì.

Vậy là tất cả chuyện hôm qua không phải là mơ sao, thật sự Zata biến thành người rồi??. Chuyện này vẫn quá sốc với cậu đi, làm thế nào mà hắn lại có thể như thế được.

"Sao vậy, em trả lời tôi đi?" Zata tiến sát lại gần cậu để chắc chắn rằng cậu vẫn ổn.

"À không tôi không sao đâu!" Laville lúng túng túng khi thấy Zata tiến đến chỗ cậu song cậu lại lùi càng xa hắn hơn.

Zata cũng khó hiểu nhìn Laville nhưng rồi lại thôi. Anh vẫn dùng câu hỏi cũ nhẹ nhàng hỏi cậu:

"Em đói không?"

"Hả? À có chút..." Laville khi nghe hắn hỏi thế có chút bất ngờ nhưng cũng trả lời thật.

Bất quá tại từ tối hôm qua đến giờ cậu vẫn chưa bỏ cái gì vào bụng nên việc đói là điều hiển nhiên rồi. Nhưng cho dù thế giờ cậu cũng chẳng có gì để ăn cả, gia đình cậu giờ đã đi chơi xa có thể là khá nhiều ngày ấy.

Vậy nên việc có đồ thừa là không thể nào, chắc việc cậu chết đói chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Laville bây giờ rất đói đó chứ, thế nhưng không có đồ thì đành chịu chứ biết làm sao giờ. Chẳng nhẽ cậu than đói là có người đem đồ ăn cho cậu sao haha, chắc không có việc đó đâu nhỉ...?

"Đây em ăn đi, anh Bright mang lên đấy!" Zata nói xong đưa chiếc cặp lồng chứa thức ăn cho cậu.

"Cho tôi?" Laville chỉ tay vào chính bản thân mình nghi hoặc hỏi.

"Trong phòng này chỉ có tôi và em, tôi còn cho ai được nữa à??" Zata khó hiểu nhìn cậu đang ngây ngốc nhìn hộp đựng thức ăn.

"Nhưng tôi không thể nhận đâu...đồ của anh mà, huống hồ anh còn chưa ăn-ọttt" Laville đang nói chưa hết câu thì đã bị tiếng bụng kêu làm cho cắt ngang.

Hiện tại chỉ có một từ diễn tả cảm xúc của cậu lúc này mà thôi. Nhục! Thực sự cậu bây giờ cảm thấy cực kì nhục nhã a. Laville giờ chỉ muốn đào cái lỗ nào đó chui xuống cho bớt xấu hổ thôi, cái bụng cậu phản chủ thật nha.

Zata đứng đối diện cười thầm trước vẻ đáng yêu của cậu, dù cậu đói nhưng vẫn lo cho hắn. Zata thực cảm động đó chứ, vì cậu quan tâm hắn đến vậy cơ mà.

"Em cứ lại đây ăn đi, tôi ăn trước rồi" Zata nhẹ xoa đầu cậu nói.

Laville cũng không cách sáo nữa mà cầm lấy chỗ đồ ăn ngon lành. Đã hai ngày cậu không được ăn tử tế rồi nên giờ cậu đang đói muốn chết đây, cũng may có anh Bright cứu đói.

[ZataxLaville/AOV] Chuyện Tình Hoa Và ChimWhere stories live. Discover now