chương 89

7.1K 460 39
                                    

Lộ Viễn Bạch vừa nói xong, Đoàn Dự cứng cả người.

Đôi màu sắc bén nhìn Lộ Viễn Bạch, dường như có chút không chắc rằng vừa rồi bản thân đã nghe được gì.

Lộ Viễn Bạch vừa rồi nói trao cậu cho anh.

Đem toàn bộ của cậu cho anh.

Toàn bộ ý tứ chính là cả người Lộ Viễn Bạch, từ thân thể đến tư tưởng hoàn toàn đều là thuộc về anh, người là của anh, thân thể là của anh, tâm trí cũng thuộc về anh.

Lộ Viễn Bạch nhìn người đàn ông trước mặt, môi mỏng khẽ mở, "Đoàn Dự anh yêu em sao?"

"Yêu!" Đoàn Dự nhìn người trước mắt, như đối phương là một loại độc dược mị hoặc nhân tâm, như bị ma ám mà ném hành lý trong tay xuống, tiến lên ôm lấy Lộ Viễn Bạch: "Đương nhiên là yêu."

Lộ Viễn Bạch khẽ nhíu mày nhìn anh: "Vậy anh đời này cũng chỉ có thể yêu một mình em."

"Được." Người đàn ông không chút do dự.

Lộ Viễn Bạch nghe xong chóp mũi trong lúc nhất thời có chút chua xót: "Anh không lừa em chứ."

Đoàn Dự nghe xong liền bế người ta lên, làm cậu đối mặt với anh, nghiêm túc nhìn người trước mắt: "Không lừa, đời này anh chỉ yêu mỗi mình em."

"Đời này không có em không được."

Đoàn Dự biết rõ, sẽ không có người thứ hai có thể làm cho anh rung động giống như Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch là sắc màu duy nhất trong thế giới tối tăm của anh, cậu là trái tim anh, là mạng sống của anh.

Lộ Viễn Bạch mang cho anh sự ấm áp, cảm giác đem lại cho anh hoàn toàn khác với những người khác.

Toàn bộ đều dành cho anh sao, Đoàn Dự của lúc trước thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ.

Chỉ là hương vị của hôn môi đã khiến cho Đoàn Dự hận không thể chết trên người đối phương, thậm chí cảm thấy cuộc sống hơn hai mươi năm trước đều uổng phí.

Trên thế giới này cư nhiên còn có hương vị như vậy, làm trái tim đập loạn trong lồng ngực, làm cho suy nghĩ hạ lưu xấu xa tràn ngập trong đầu người ta.

Đoàn Dự có dục vọng với Lộ Viễn Bạch, nhưng lại sợ hãi bản thân sẽ dọa đến đối phương, những biểu hiện trước mặt Lộ Viễn Bạch vốn đã rất khắc chế, nhưng vẫn dọa Lộ Viễn Bạch sợ hãi.

Đối phương là tờ giấy trắng, không dính bụi trần, mà Đoàn Dự lại có thể trên tờ giấy trắng này tùy ý lưu lại dấu vết.

Đoàn Dự lúc này giống như bị Lộ Viễn Bạch bỏ thuốc mê, đôi mắt si mê nhìn Lộ Viễn Bạch: "Bạch Bạch, lần này em thật sự đều cho anh sao?"

Suy nghĩ của Lộ Viễn Bạch lần này cho anh hoàn toàn vượt xa dự liệu, Đoàn Dự nhìn cậu hận không thể lúc này đem người nuốt vào trong bụng, trói người ta lại bên cạnh, một khắc cũng không rời đi mới được.

Lộ Viễn Bạch giơ tay vòng lấy cổ Đoàn Dự: "Cho anh, anh yêu em thì em sẽ cho anh."

Nói xong lại hôn loạn lên môi Đoàn Dự: "Anh yêu em, em chính là của anh, anh yêu em, em sẽ đem chính mình đưa cho anh."

[ĐM - Hoàn] Hợp đồng ly hôn trước khi tôi mất trí nhớWhere stories live. Discover now