Chương 7: Đình yến

989 80 2
                                    

Chương 7: Đình yến

Ba hôm sau là Quỳnh Lâm yến, Thiên tử ban yến cho ba người nhất giáp, đình yến được thiết đãi tại điện Thừa Hương cạnh hồ Thái Dịch, đi thẳng từ bên trái cổng Ngân Đài vào trong đình có thể tránh được rất nhiều cơ quan cung điện ngoài triều.

Khi Tô Sầm đến cổng đã thấy có hai người đang chờ sẵn, một người trông như thái giám trong cung ra dẫn người, người còn lại thì mặc đồ vải thô, thấy đến cậu bèn chắp tay chào: "Tô huynh."

Người này là Thám hoa năm nay – Thôi Hạo, quê quán Hồng Châu, nghe đâu là được người mẹ mù dệt lưới đánh cá nuôi dạy đến ngày hôm nay, ngay hôm yết bảng gã đã cho người về quê đón mẹ lên, là hình mẫu người con nhị thập tứ hiếu nức tiếng khắp phố phường.

Tô Sầm hành lễ lại với gã.

Thái giám đứng chờ bên cạnh bảo: "Đủ người rồi, ta vào đi thôi."

Tô Sầm nhìn xung quanh, cau mày hỏi: "Không phải vẫn thiếu một người à?"

Thái giám kia không khỏi cười, đáp: "Thế tử vào theo xe của Ninh Vương, giờ đã ở trong cung rồi ạ."

Tô Sầm sửng sốt, vậy mà cậu lại quên mất, Bảng nhãn năm nay chính là Thế tử Trịnh Dương của phủ Anh Quốc công hôm đó, là cháu ngoại của Ninh Vương, đương nhiên y không cần đứng chờ ngoài cung như họ.

Khi vào cửa cung cùng thái giám, Tô Sầm vô tình nhìn sang, bắt gặp vẻ mặt khinh thường của Thôi Hạo.

Ngoài phố đã đồn nhau từ sớm, rằng Trịnh Dương có quan hệ với Ninh Vương nên mới lấy được vị trí Bảng nhãn, xếp hàng thứ hai, vừa không gai mắt vừa không mất mặt, chẳng qua là đạp kẻ lặn lội thi Đình, thi Hương, thi Hội như Thôi Hạo xuống một bạc, nếu không thì vị trí Bảng nhãn này phải là của Thôi Hạo.

Trịnh Dương có tài thật hay không thì cậu chưa biết, nhưng Thôi Hạo có khúc mắc trong lòng là chuyện đã rõ mười mươi.

Tô Sầm bước lên mấy bước nhét vài cục bạc vụn vào tay thái giám, hỏi: "Công công, Ninh Vương cũng tham gia à?"

Thái giám áng chừng vụn bạc trong tay, cất vào túi áo, sau đó cười với Tô Sầm, bảo: "Tất nhiên là có, Hoàng thượng vừa tròn chín tuổi, đại sự trong triều đều do Vương gia và Thái hậu quyết định. Nay tổ chức tiệc này, nói ra thì là Hoàng thượng muốn gặp mọi người, nhưng thực chất lại là hai vị kia muốn gặp, con đường thăng tiến sau này của các vị có suôn sẻ hay không thì phải xem hai vị kia có coi trọng hay không."

Tô Sầm thẳng tay đưa một nén bạc cho gã: "Vậy Ninh Vương có gì thích thú hay cần tránh không? Hôm đó thi Đình tôi có hơi đụng chạm đến Ninh Vương, mong công công chỉ bảo cho."

Thái giám kia cười tít mắt, gã hất cây phất trần, nói: "Thế là ngài hỏi đúng người rồi đấy, tôi làm việc trong Nội thị giám, chuyện ăn mặc ngủ nghỉ trong cung đều là chúng tôi lo hết, thỉnh thoảng Vương gia ở lại xử lý chính vụ cũng là tôi đây hầu luôn."

"Còn sở thích thì..." Thái giám liếc Thôi Hạo, thấy người mặc đồ giản dị này không giống như có tiền biếu gã, gã bèn kéo Tô Sầm lên mấy bước, nói nhỏ: "Kể ra cũng lạ, thường ngày Vương gia của chúng tôi cũng chỉ uống rượu đánh cờ, tiền tài thì không thiếu, nữ sắc thì không ham, cũng không biết phải nói là có sở thích gì đặc biệt. Nếu phải nói thì Vương gia ra chiến trường từ nhỏ, thích ngựa, chẳng qua ngựa tốt trong quân vẫn luôn cho Vương gia chọn trước rồi, nào đến lượt chúng ta biếu tặng. Cần tránh thì có một điều, Vương gia không uống rượu lạnh, nếu ngài có kính rượu thì nhớ phải dùng rượu ấm, chớ để mất lòng Vương gia."

[ĐM] Trường An Thái Bình - Diêm Diêm (Tập 1)Where stories live. Discover now