17

10K 798 148
                                    

một tuần nữa lại trôi qua, chớp mắt thì đã tới ngày tổ chức bữa tiệc đấu giá từ thiện tại nhà chính lee gia.

"jisoo à, nếu mày mệt quá thì thôi ở nhà, đừng có cố"

yoon jeonghan đi đi lại lại ngoài phòng của của jisoo, sốt ruột nói ngay khi thấy bạn mình bước ra từ phòng tắm. jisoo đã ôm cái toilet lần thứ tư trong ngày hôm nay, lần nào cũng nôn ra hết mật xanh mật vàng tới mức mặt mũi anh đã tái nhợt hẳn đi.

không rõ vì lí do gì mà hong jisoo lại bị nghén khá nặng. một tuần vừa qua số lượng thức ăn anh có thể dung nạp vào cơ thể không nhiều, chỉ cần hơi ngửi thấy mùi đồ ăn như cơm hoặc thịt cá thôi cũng đủ để ruột gan jisoo cồn cào khó chịu. thứ duy nhất cho tới hiện tại mà anh có thể nuốt xuống dạ dày được mà không bị gợn họng là sữa bầu và cà rốt, thành ra dù có rất bất bình với chất lượng dinh dưỡng mà hai thứ thực phẩm này đem lại cho bé con và cả jisoo, jeonghan cũng chỉ còn biết cách tìm kiếm những hãng sữa tốt nhất trong thị trường hàn quốc mang về cho bạn mình dùng mà thôi.

"không sao, tao vẫn đi được, đừng lo quá"

jisoo mệt mỏi ngồi xuống giường. tuần vừa rồi đúng là cực hình, phải vừa tỏ ra bình thường đi làm vừa kiềm nén những cơn nôn nao lúc nào cũng chực chờ sẵn ở cổ họng không phải chuyện dễ chịu gì mấy. may làm sao mà mấy ngày qua lee seokmin cũng bận bù đầu cho dự án mới của công ty nên hai người cũng không có quá nhiều thời gian trong ngày để nói những chuyện khác ngoài công việc với nhau. seokmin tập trung tới mức lắm khi còn quên cả ăn uống nghỉ ngơi, chứ đừng nói gì là để ý xem dạo này anh thư ký của hắn có hình dạng tròn méo như nào.

nói gì thì nói, hong jisoo vẫn phải cảm ơn cái sự bận rộn ấy của tổng giám đốc rất nhiều, vì nhờ có vậy anh mới né được hết mấy bữa ăn trưa mà hai người thường có với nhau tại văn phòng của lee seokmin. chứ không với cái sự nghén của mình thì xin khẳng định chỉ cần hắn ta mở nắp hộp cơm ra thôi cũng đủ cho jisoo ôm nhà vệ sinh nôn tới xây xẩm mặt mày luôn rồi.

"tao để thuốc ở đây, mày uống đi rồi ra ăn nhẹ lát bánh mì cho có sức"

jeonghan chỉ hận không thể ngày nào cũng qua nhà jisoo để chăm sóc cho anh và đứa nhỏ trong bụng. mỗi lần tới đây, cậu đều tay xách nách mang nào là thực phẩm chức năng, rồi thì thuốc thang với cả đồ ăn dinh dưỡng giờ đã chất thành đống trong một ngăn tủ ngoài phòng bếp. jisoo thầm cảm ơn jeonghan một nghìn lần, vì anh biết chỉ với sữa bầu và cà rốt đương nhiên không thể nào là đủ dưỡng chất cho bé con được hết. cũng nhờ đống đồ mà jeonghan mang qua, tuy có nghén nặng nhưng jisoo cảm thấy mọi thứ vẫn còn trong sức chịu đựng của mình.

lấy hai viên thuốc nhỏ trên bàn cho vào miệng, rồi jisoo mới đứng dậy đi về phía tủ quần áo, chọn ra một bộ trang phục thoải mái cho mình nhưng cũng không kém phần lịch sự, phù hợp với không khí và chủ đề của một buổi tiệc lớn như tối nay. ngẫm nghĩ như nào mà anh lại quyết định đeo thêm lên cổ một dải choker đen mảnh, kết hợp với chiếc áo lụa cổ chữ V và quần âu cùng mái tóc nâu xoăn nhẹ của mình, trông jisoo vừa có chút gì đấy lạnh lùng khó gần nhưng lại đầy sự ma mị quyến rũ.

seoksoo | accidentWhere stories live. Discover now