Cảnh Ngọc vương phủ.
Diệp Đỉnh Chi cảm nhận luồng kiếm ý quen thuộc kia, trầm giọng nói: "Là sư phụ tới."
Lạc Thanh Dương nhảy lên mái hiên, nhìn trận chiến tuyệt thế trong khoảnh khắc ở phía xa, lạnh nhạt nói: "Đều là kiếm khách tuyệt thế."
Vương Nhất Hành khoanh tay, nhìn Diệp Đỉnh Chi nói đầy ẩn ý: "Ngươi biết Bất Động Minh Vương Công, ta đoán sư phụ ngươi là cao thủ đệ nhất Nam Quyết - Vũ Sinh Ma."
Diệp Đỉnh Chi không phủ nhận, gật đầu: "Đúng vậy."
"Ngươi đúng là thú vị, đi ngàn dặm xa xôi tới bái tử địch của sư phụ làm sư phụ. Có đồ đệ như ngươi, khéo Vũ Sinh Ma tức chết mất." Vương Nhất Hành trêu chọc.
"Lần này ta tới bái sư Lý Trường Sinh chỉ là ngụy trạng, tuy ta cũng rất tò mò, người mà sư phụ không cách nào vượt qua được là như thế nào. Nhưng ta sẽ không thật sự bái hắn làm sư phụ, ta tới Thiên Khải có mục đích khác." Diệp Đỉnh Chi thành khẩn đáp.
"Chúng ta biết rồi." Vương Nhất Hành thở dài.
Diệp Đỉnh Chi cả kinh: "Làm sao ngươi biết được?"
"Không chỉ mình ta, tất cả mọi người trong Thiên Khải Thành đều biết." Vương Nhất Hành lấy từ trong lòng ra một tờ giấy, mở rộng ra. Hình vẽ Diệp Đỉnh Chi ngay trên đó, chính là lệnh truy nã được dán trong thành nhiều ngày nay.
Diệp Đỉnh Chi nhận lấy lệnh truy nã, cười khổ một tiếng: "Chỉ ngủ một giấc thôi, sao lúc dậy Thiên Khải Thành đã thay hình đổi dạng thế này."
"Này, trên đó nói có đúng không?" Vương Nhất Hành dùng khuỷu tay huých Diệp Đỉnh Chi một cái.
Diệp Đỉnh Chi đưa mắt nhìn hắn: "Sao nào? Ngươi định báo quan chắc?"
Vương Nhất Hành thở dài một tiếng: "Không phải không động lòng, nhưng dù sao ta cũng là người nghĩa khí."
"Là thật." Diệp Đỉnh Chi điềm nhiên nói.
Vương Nhất Hành sửng sốt, hắn không ngờ Diệp Đỉnh Chi lại trả lời câu hỏi này thật.
"Ta luôn tìm cơ hội giết chết Thanh Vương, thậm chí đã rất nhiều lần tới gần cơ hội này. Lần này nếu thật sự gia nhập làm môn hạ của Lý Trường Sinh, ta tin rằng hắn sẽ càng nể trọng ta, đến lúc đó sẽ có nhiều cơ hội hơn." Diệp Đỉnh Chi lắc đầu, cười khổ một tiếng. "Đáng tiếc, thất bại trong gang tấc."
Vương Nhất Hành không biết nên tiếp lời thế nào, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Thanh Dương. Lạc Thanh Dương chỉ nhìn về xa xăm, sau đó phất thanh kiếm trúc trong tay, sắc mặt ngây ngốc, như không để ý tới lời trò chuyện của hai người bên dưới.
Diệp Đỉnh Chi cũng ngẩng đầu lên, lại cười nói: "Không sao, chỉ cần ta còn sống, hắn cũng còn sống, sẽ có ngày đòi lại tất cả. Ta tới tìm sư phụ ta, Vương đạo huynh, có duyên sẽ gặp lại." Diệp Đỉnh Chi nói xong tung người nhảy lên tường gian nhà.
"Nói đi là đi?" Vương Nhất Hành phất tay định cản nhưng không còn kịp nữa rồi.
Nhưng một ống tay áo màu trắng lập tức cuốn lấy hông Diệp Đỉnh Chi, kéo hắn trở về. Diệp Đỉnh Chi thầm kinh hãi, lập tức vận chân khí, xuất chưởng cắt đứt tay áo, xoay người một cái, định giơ tay đánh xuống.

VOCÊ ESTÁ LENDO
P1 ~THIẾU NIÊN BẠCH MÃ TÚY XUÂN PHONG~ Chu Mộc Nam
AventuraTrên con đường này đầy những nguy hiểm, huyên náo ồn ào. Đồ tể cầm đao chặt thịt trong tay, thêu hoa trên xương trắng; Bà lão bán giày hoa phóng châm đốt lửa, trăm thước không có người sống; Còn có một gã bán dầu, trong tay giấu mười tám kiếm, luôn...