Ngoại Truyện : Hồng Trần Như Mộng, Mộng Như Yên (2).

924 78 0
                                    

Nếu đổi lại thành trước kia, Triêu Nhiên có lẽ cũng sẽ không bao giờ ngờ tới được, bản thân lại có ngày tìm cách rời khỏi thế giới hiện đại, xuyên về dị giới.

Chỉ có điều, mặc cho y có sốt sắng tìm kiếm như thế nào đi nữa, thì linh hồn của y vẫn cứ không thể quay trở về dị giới được.

Mà mới thoáng đó, cũng đã gần nửa năm trôi qua, bản thân Triêu Nhiên đều sắp sửa tốt nghiệp, ra trường.

"Triêu Nhiên, ở ngoài cổng trường có người tìm cậu kìa!"

Đang thu dọn luận văn lại nghe được tiếng hô của một bạn cùng lớp, Triêu Nhiên cũng không ngẩng đầu hay đáp lại gì, mà chỉ vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi tới, bỏ lại tiếng xì xào bàn tán ở phía sau.

"Lại có người tìm Triêu Nhiên à? Không hỗ là giáo thảo, ngày nào cũng có người đến tìm. Lần này là ai, có phải là lão thái bà lần trước không?"

"Không biết, chỉ có điều là lái một chiếc Rolls Royce, thoạt nhìn rất đắt tiền, chỉ là kiểu dáng có chút lạ, tựa như là hàng định chế...Ài, nói tóm lại vẫn là kẻ có tiền, cho dù không phải lão thái bà 60 tuổi đó, thì nói không chừng cũng là một lão gia gia."

"Cái tên Triêu Nhiên này cũng thật là, không biết giả vờ cao sang cái gì. Nếu tôi mà là cậu ta, tôi đã sớm thuận theo rồi, ăn cơm mềm không thơm sao? Có thể không cần cố gắng mấy mươi năm, liều một lần, xe đạp biến ô tô..."

Vừa định đuổi theo Triêu Nhiên liền nghe thấy những lời này, có chút tức giận, Vương Phú Quý liền không nhịn được mà lớn tiếng quát.

"Liên quan quái gì các người chứ? Có thời gian rảnh rỗi quan tâm chuyện người khác, thì chi bằng nên lo cho kỳ thi sắp tới đi."

"Tưởng rằng ai cũng như các người, thấy tiền liền sáng mắt à? Nếu còn để tôi nghe thấy các người nói xấu Triêu Nhiên thêm một lần nào nữa, tôi sẽ không bỏ qua đâu."

Chỉ hung hăng để lại một câu như vậy, Vương Phú Quý liền đã nhanh chóng xuống lầu, đuổi kịp Triêu Nhiên. Nhìn xem bóng lưng bình thản của y, do dự một hồi, cậu vẫn là há miệng nói ra lời trong lòng.

"Triêu Nhiên...cậu ngàn vạn đừng để trong lòng. Chúng ta chỉ cần làm người ngây thẳng, không thẹn với lòng là được rồi. Mặc kệ bọn họ, một đám chanh tinh rảnh rỗi không có việc gì làm, đố kỵ người khác mà thôi..."

"Mập mạp." Đột ngột bị gọi tên, Vương Phú Quý liền theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng. Một giây sau, cũng liền đã đối diện với ánh mắt hờ hững của người nào đó :"Cậu nhìn tôi có giống như là đang quan tâm hay không?"

Y là ai? Là nam nhân đã từng thống lĩnh cửu châu, cùng vực ngoại ma thần đồng quy vu tận, lại hưởng thụ tín ngưỡng của chúng sinh trong thiên hạ xuyên suốt 2000 năm.

Y sẽ để ý lời đàm tiếu của đám nhãi con đó sao?

Dù cho thể xác của y vẫn ở tuổi 20, bằng tuổi với bọn họ, nhưng linh hồn của y, đã sớm là một lão quái vật không hơn không kém. Mười tám đời tổ tông của bọn họ cộng lại, e rằng cũng không sống lâu bằng y.

Ma Đầu Xem Ta Là Bạch Nguyệt QuangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ