Chương 7: Yên tâm ngủ đi, tôi vẫn ở đây.

179 25 4
                                    


"Anh hai, ôm hộ em."

Tên anh trai đang ngồi nghịch điện thoại đột nhiên bị em gái thả cho một con mèo trắng thì giật bắn mình, suýt thì đạp nó bay đi.

Anh ta ngẩng đầu, bắt lấy cổ Kim Cát đang có ý đồ chạy trốn, mặt không hề vui vẻ: "Mày lại ôm về cái nợ gì đây?"

"Đừng mạnh tay, nó đang bị thương đấy." Cô gái buông thả tóc ra, đôi mắt xanh sẫm híp lại nhìn bản thân trong gương.

Nghe em gái nói vậy thì người anh trai nghiêng đầu, nhìn thấy vết thắt chưa hằn còn trụi lông còn trên cổ Kim Cát mà chuyển tay, để nó ngồi trong bọc mình.

Hứa Thiên An ngồi trong bọc người lạ, mắt nhìn xung quanh.

Nội thất nơi này nhìn thôi cũng biết rất đắt, đã thế chúng còn đa số bằng gỗ đỏ và được điêu khắc một cách điêu luyện không sai một li, cái thứ gì đây? sao chúng có thể lung linh tới vậy?

Nhưng... hắn cảm thấy nó vẫn có gì đó...

"Anh hai, cha bảo tối nay mình tự đi ăn. Cha không về." Chỉnh lại chiếc nơ nhỏ trên cổ áo, cô nói một cách nhẹ nhàng như thể đây là chuyện hiển nhiên lúc nào cũng diễn ra.

"Lại nữa."

Tên anh trai ngán ngẩn, mặt hơi co lại biểu hiện khó chịu. Tay trút bực tức lên đôi tai mềm mại của con mèo trong bọc. Hứa Thiên An bị nghịch tai, đầu ấn xuống thì phản ứng, lắc đầu nên anh ta chuyển tay xuống gãi cằm nó.

"Không sao, nay hai anh em mình đâu có ăn một mình!" Cô cười, đung đưa chiếc váy ngắn đi về phía nhà vệ sinh, lấy sau kính ra băng trắng.

"Mèo con, em ngẩng cổ lên được không?"

Hứa Thiên An nghe theo ngẩng đầu để cô có thể băng vết thương ở cổ hắn, này...không nhất thiết phải buộc nút dây thành cái nơ đâu. Mấy người sao có vẻ thích buộc mấy thứ hình nơ trên người hắn vậy?

Hắn có chút bất mãn nhưng không làm gì, chỉ liếc cái nơ trên cổ với đôi mắt khó coi.

"Mèo thích ăn gì ta..." Cô xoa cằm thắc mắc.

Anh trai cô nhìn Hứa Thiên An một hồi rồi trả lời "Hải sản?"

Không thấy nó đáp lại, bọn họ cũng coi đó là đáp án. Nói với quản gia đặt nhà hàng rồi phòng ai nấy về thay quần áo.

Mà hắn từ đầu đến cuối đều trong bọc người anh trai kia. Lúc vào phòng mới được thả xuống, anh ta nói hắn ngồi im đấy để anh ta đi tắm.

Ok, cứ tắm đi. Hắn đây sẽ tiếp tục hành trình tìm cách trốn thoát quay về trước khi Dương Thanh phá banh cái nhà lên. Cứ nhớ tới khung cảnh ấy thôi Hứa Thiên An lại chỉ muốn đi tới, nhanh chóng giữ lại cơ thể đang mất kiểm soát ấy vào lòng, ôm chặt lấy. Nâng cổ tay đầy máu và đặt lên nó những nụ hôn an ủi, liếm từng giọt máu tanh cho đến khi chủ nhân nó đã bình tĩnh hơn.

Đợi người anh trai đi vào phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy Hứa Thiên An mới mở tủ kiếm tạm một bộ quần áo. Cách nhanh nhất để kiếm là phải dùng dạng con người.

Hắn lấy ra một bộ, chuẩn bị đà nhảy lên cửa sổ.

"Anh hai!"

Hứa Thiên An bị tiếng gọi bất ngờ, nhảy trượt dập mặt xuống sàn.

[Np/Tổng công] Mèo yêu Where stories live. Discover now