Chương 8: Bóng tối, tiến về phía trước.

148 18 0
                                    


"An An mau ăn đi, chẳng phải con thích phần cổ sao?"

Hứa Thiên An nhìn miếng cổ vịt trong bát cơm, đảo mắt nhìn sang hai chiếc đùi thịt béo ngậy và những phần khác đầy ắp bát hai anh chị mình, chúng ăn một cách ngon miệng trò chuyện cười đùa với bố mẹ.

"An?đang ăn con đi đâu vậy?"

Người mẹ ngẩng đầu thắc mắc khi đứa con trai út rời khỏi bàn ăn.

"Cả nhà cứ ăn đi, con không đói."

Cửa phòng đóng chặt lại, bỏ ngoài tai toàn bộ lời càm ràm của mẹ, đứa nhóc mười ba tuổi ngồi sát vào mép giường đồng tử xanh sẫm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhà nó nằm gần một trường cấp ba mà cửa sổ căn phòng này thì luôn hướng về phía con đường mòn học sinh cùng nhau đi về ấy. Bọn họ vui vẻ trò chuyện khoác vai nhau bàn tán về từng câu chuyện trên trường học, những hành động đơn giản nhỏ nhặt đó lại là điều nó khao khát, vô thức tựa đầu lên cửa sổ để nhìn theo họ.

Ánh nắng dịu chiếu qua lớp vải thưa, đưa đẩy thứ vải đó cọ vào má người, lực chỉ đủ để khiến chiếc kính mắt tròn trượt nghiêng một chút. Không đủ để đánh thức thiếu niên đang ngủ gật bên cửa sổ, nằm trên đùi là một cuổn số phác thảo bằng chì, hình ảnh hai học sinh nam cười lớn khoác vai nhau.

___

"Khó tin thật, lần đầu tiên tôi thấy một con mèo biết nấu ăn đấy." Lê Ỷ tò mó ngó đầu vô nhìn.

Hứa Thiên An cắt rau, hơi nhíu mày nói với cô "Thế cô nghĩ một con mèo cũng có thể biến thành người hả?"

Lê Ỷ phụ hắn xếp đĩa, eo vô thức đung đưa theo nhịp vẫy đuôi của người bên cạnh "Không có."

Làm gì có con mèo nào lợi hại như hắn? Nấu ăn, việc nhà cho đến chăm sóc người hắn đều làm rất tốt, Dương Thanh đã ném bao nhiêu may mắn để có được Hứa Thiên An vậy chứ?

"...này." Dương Thanh thấp thò ở cửa bếp nhìn bọn họ, chưa lên được tiếng tiếp theo đã bị một người một thú đuổi ra ngoài:

"Anh ngồi im ở ngoài."

Dương Thanh ngậm ngùi quay lại ngồi im ở bàn ăn. Anh ta đâu phải không biết nấu ăn cơ chứ?

Quay lại với cuộc trò chuyện, Lê Ỷ đừng cạnh hắn xếp đĩa ra và hơi nghiêng người sang hỏi: "Anh học nấu từ con chuột nào hả?"

Tay nghề cũng tốt à nha.

Hứa Thiên An: "..."

"Im là thầm khẳng định đúng không." Cô ấy đã sắp xong đĩa, đút hai tay vào túi áo trắng thường dùng cho bác sĩ khúc khích nói tiếp:

"Thế giờ con chuột đó còn sống không?" Tuổi thọ của chuột không dài nhất là loại cống thường lang thang ở các rãnh, bãi rác.

Hứa Thiên An mù mịt nhìn cô: "........."

Thật luôn hả?đầu cô cũng siêu thật khi nghĩ ra điều này.

Cuối cùng tự hắn phải trả lời, giải oan cho mình: "Tôi tự học."

"Từ đâu?" Lê Ỷ tò mò, học được thì hắn cũng làm nhiều rồi đấy.

[Np/Tổng công] Mèo yêu Where stories live. Discover now