Chương 9: Đứa trẻ hiểu chuyện thường không có kẹo.

153 18 2
                                    


"Kim Cát."

Từ phòng ngủ đôi tai trắng lấp ló, sau đó cả người Hứa Thiên An đi ra tay vẫn cầm chai xịt thơm hỏi : "Sao vậy?"

Dương Thanh ngồi ở ghế dài, anh ta đã chán với công việc rồi, gấp máy tính duỗi tay về phía hắn "Tôi buồn ngủ."

Sao lại giờ này?

Hứa Thiên An nhìn đồng hồ, hiện tại là bốn giờ chiều bình thường thì Dương Thanh không hay ngủ vào giờ này đâu. Hắn để khăn và chai xịt thơm lên tủ gần đó, đi tới trước mắt anh rồi bế anh lên "Tôi đưa anh về phòng."

Phòng từ nhà vệ sinh tới ngoài cửa hắn đều đã dọn sạch sẽ rồi, Lê Ỷ bảo phải để không gian thoáng sạch cho người bệnh, Hứa Thiên An gật gật nghe theo nên bất cứ chỗ nào cũng bóng loáng như mới. Dương Thanh đảo quanh, hắn dọn còn kĩ hơn cả dì Liên.

Dì ấy đã rất sạch rồi mà Kim Cát càng sạch nữa, anh ta nghi ngờ con mèo trắng nhà mình có phải từng đi học lau dọn từ chuyên gia nào không.

Hứa Thiên An bế Dương Thanh đặt lên giường, hắn cẩn thận đắp chăn kê gối thoải mái cho anh.

"Cậu đi đâu?" Dương Thanh thấy hắn định đứng dậy thì ngay lập tức kéo áo hắn lại.

"Tôi đi mua đồ, anh không muốn tối phải nhịn đói đâu đúng không?" Hứa Thiên An mỉm cười, hôn nhẹ lên mu tay anh rồi lại hôn lần nữa lên trán.

"Có thể nhờ người mua, không cần cậu." Anh nhăn nhó không vui, Dương Thanh không thích việc anh ấy ngủ mà không có Kim Cát bên cạnh.

Hứa Thiên An: "Sao được, khẩu vị của anh ngoài tôi và dì Liên, Lê Ỷ ra thì đâu ai biết."

Dương Thanh cứng đầu: "Bảo Lê Ỷ mua."

"Cô ấy đi làm rồi." Thôi nào, anh không thể làm phiền thêm người đã dành cả ngày hôm qua để lo đến sắp ngất cho anh vậy chứ.

Dì Liên hiện tại đang ở quê, đáng lẽ phải đầu tuần sau dì ấy mới về nhưng ai ngờ được, Dì ấy vừa xin nghỉ việc sáng nay đâu nên giờ ngoài hắn ra thì còn ai lo bữa cơm cho anh nữa?

"Dì Liên nghỉ rồi, giờ chẳng phải mỗi tôi sao?" Hứa Thiên An vuốt tóc hắn nói, hắn còn cười cười thắc mắc "Mà dì ấy đột ngột xin như vậy cũng kì thật."

Dương Thanh, người bảo dì ấy nghỉ việc: "..."

"Vậy, ngủ đi một lát nữa tôi sẽ về."

Vừa đứng dậy đột nhiên Hứa Thiên An lại bị kéo về, Dương Thanh ôm sát tay hắn, mắt đã rất buồn ngủ nhưng vẫn cố mở, nhíu mày bắt hắn cam đoan "Không được bỏ chạy."

Hứa Thiên An cúi đầu hôn anh: "Được, tôi không bỏ chạy."

Đúng là chủ tịch có khác, thẻ đen quẹt phát xong luôn. Tất cả đồ cho cả mai đều đã mua xong, Hứa Thiên An đem đồ mua đi bộ mang về, không biết phải do thói quen hay bản chất loài mèo mà hắn cảm thấy việc đi bộ tốt hơn là ngồi xe, bị gió quật vào mặt rất khó chịu. Vốn trước có vậy đâu.

"Anh, anh chắc là lão đó kêu ở đây không?"

"Chắc."

Hai học sinh, một nam một nữ đứng trước tòa chung cư , vẻ ngoài của họ nổi bật khiến người qua đường cũng phải đảo mắt liếc nhìn một lần và thầm khen ngợi, kể cả người trên tầng cũng vậy. Cô gái đang nhấc chậu nước dùng để hứng nước điều hòa, định đem tưới cây nhưng vì quá hăng say hóng xuống dưới mà lỡ tay làm đổ, đến lúc để ý thì không kịp giữ nữa đã thế còn rơi thẳng trên đầu hai cô cậu học sinh kia.

[Np/Tổng công] Mèo yêu Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ