Chương 12: Tâm tư.

155 19 2
                                    

"...Chà, em có bạn trai khi nào vậy út?" Là người kịp phản ứng đầu tiền, chị gái suýt thì phụt cười may là lấy tay che kịp.

Em cũng không biết nữa.

"Hai đứa hẹn hò khi nào?..." bà Hứa dần chấp nhận, xoa xoa hai tay Diệp Lĩnh Hi hỏi.

"Một tháng trước ạ." Diệp Lĩnh Hi nhanh chóng đáp.

???

"Chính xác là trước hay... sau khi nó gặp tai nạn?" Anh trai tham gia vào, bắt đầu tra hỏi.

"Sau, An An đã tỏ tình lúc em chạy ra cứu em ấy." Diệp Lĩnh Hi cực chắc chắn đáp, gương mặt anh hiện lên vài tia hồng nhạt nhưng vẫn lạnh tanh cứng đờ như kiểu tượng quệt thêm màu vậy.

?!??!?

Cả nhà quay sang nhìn Hứa Thiên An, Hứa Thiên An hoang mang nhìn mọi người.

Hắn nói năng loạn xoạn rồi còn khua tay như là mèo ăn vụng bị túm phải đuôi: "C- con không có nhớ gì hết!thật sự...thật sự không nhớ tí gì luôn!!"

Diệp Lĩnh Hi thu lại má đỏ, anh nhìn hắn ỉu xìu cúi mặt xuống. Giọng đáng thương nói: "Nhưng em đã nói rất thích anh mà..."

?

"Em bảo vậy lúc đó ạ?" Hắn ngơ ngác chỉ vào mặt mình.

Diệp Lĩnh Hi gật đầu, sau đó anh trực tiếp trích lại toàn bộ lời của hắn vào hôm đó, từ lời liên quan tới bạn bè hay gia đình anh đều nói không sót một từ.

Hứa Thiên An không tin mấy lời như thế đã phát ra từ miếng hắn, lập tức trùm chăn kín đầu không thèm ngoi ra.

Hắn không tin một ngày bao nhiêu tâm tư của bản thân lại bị gia đình biết theo cách này.

"Bị sét đánh người ta ngất luôn, đây em lại sổ thẳng ra được nguyên một bài hay vậy út?" Anh trai nhịn cười, dùng tay vỗ vỗ lên cái cục tròn vo trên giường bệnh.

Mặc dù là tâm tư sầu nặng của em trai đáng lẽ phải rất cảm động thì đằng này nhà họ Hứa không thể không nhịn cười được, không ngờ tâm lý em trai còn đáng yêu tới như vậy.

Sóng não lúc đó chắc chắn bị chập mạch rồi, chứ bình thường với cái tính của Hứa Thiên An nó sẽ không dám thổ lộ thẳng vậy đâu.

Nào thì cũng muốn được chị gái hôn má, muốn được anh trai vỗ đầu khen, muốn được làm nũng với mẹ, muốn nhảy đến ôm bố hay nhậu cùng ông, ...

"Thật dễ thương quá đi mà." Chị gái chọc tay vào chăn nhéo cái má đang đỏ ửng của hắn.

Hứa Thiên An thề, từ sau hắn sẽ không bao giờ đi ra ngoài khi trời mưa nữa!!

Cái thề đó là hắn nói, mà lời hắn nói ông trời đâu bao giờ có nghe.

Dương Thanh cúi xuống nhìn Kim Cát đang cuộn tròn thành bóng trong lòng, cả cơ thể nó run rẩy rúc sâu trong cánh tay anh.

Rõ ràng lúc sáng còn nói lúc về sẽ bế anh lên xe để đỡ ảnh hưởng vết thương, thế mà mưa lớn vừa đổ xuống nó đã biến thành mèo con sợ hãi chui tọt thẳng vào người chủ.

"Không thích mưa sao?" Anh cười, chậm rãi vuốt bộ lông trắng mềm để trấn an nó.

Người lần trước để ướt sũng đi về, luôn chăm chỉ tự tắm, nhìn không giống như đa số mấy con mèo khác là sợ nước vậy mà lại không thích mưa, đúng thật là kì lạ.

[Np/Tổng công] Mèo yêu Where stories live. Discover now