Chương 10: Thu - Đông

143 16 3
                                    


"Vết thương đã mờ đi rồi." Lê Ỷ cúi người quấn lại băng quanh cổ Hứa Thiên An, cả cơ thể cô ấy sặc lên mùi thuốc sát trùng, chứng tỏ vừa rời bệnh viện không lâu.

Sau đó cất đồ vào túi, nhấc tay vuốt tóc của hắn nói: "Không lâu nữa cậu có thể gỡ băng ra. Cẩn thận và tránh tiếp xúc nhiều với nó."

Tóc Hứa Thiên An rất mềm, đã vậy còn tỏa ra mùi bạc hà, đôi tai tự ý rũ xuống để người ta sờ vào tóc dễ dàng hơn.

Lê Ỷ vừa trực ca tối về tiện ghé qua kiểm tra cho Dương Thanh luôn, khi nãy Hứa Thiên An cũng nhờ cô kiểm tra hộ mình. Dù không được thêm lợi lộc gì nhiều nhưng được sờ thứ mềm mại như này cô cũng mãn nguyện rồi, sự mệt mỏi giảm hẳn xuống.

Hứa Thiên An để cô vuốt, gật đầu hiểu ý. Lê Ỷ nhìn hắn gật lại vỗ thức vỗ lên đầu hắn ba cái, chợt nhận ra rồi rụt tay về, bối rối chào hắn mà không cần đợi Hứa Thiên An kịp đứng dậy tiễn.

Đóng cánh cửa cái sầm.

Con người vàng nhìn chằm chằm vào cánh cửa rồi đảo về phòng ngủ, gió ở cửa sổ sau lưng khiến chiếc tai bên trái giật nhẹ. Hứa Thiên An đừng dậy khỏi ghế đi ra đóng cửa sổ, khóa cửa và tắt toàn bộ đèn bên ngoài rồi đi vào phòng Dương Thanh.

Dương Thanh ngồi trên giường nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu, chăm chăm vào máy tính.

Tiếng click chuột thi thoảng lại phát ra cùng kim phút đồng hồ.

Một lúc sau, anh nhìn sang bên cạnh, là Kim Cát đang ngồi nhìn anh chằm chằm. Nó theo dõi anh làm việc từ nãy đến giờ, Dương Thanh mỉm cười đưa tay vuốt, Kim Cát lại dúi đầu vào tay anh phát tiếng gầm gừ nhỏ.

"Tôi định mai đi làm." Dương Thanh nói.

Kim Cát khựng lại nheo mắt nhìn anh: "Không được đi."

Giọng hắn ở thể mèo nghe trong hơn, lời lẽ dù đang cố nghiêm khắc thì trông vẫn rất đáng yêu.

Dương Thanh không nhịn được cười đáp lại: "Tôi nghỉ lâu rồi, chỉ cần có cậu đi cùng là không sao, nên mai cậu đi với tôi được không?"

Công việc bị đình trệ đều đã chất đống, hơn nữa người đại diện đối tác ngày mai sẽ tới bàn với anh về phát triển hình thức kinh doanh, Dương Thanh không thể không đi được, miễn còn nó ở đây, miễn Kim Cát còn lo lắng bên cạnh anh thì có lên núi anh cũng đi.

Đương nhiên Kim Cát mà biết anh nghĩ vậy kiểu gì cũng ép anh nằm im trong nhà.

Hứa Thiên An không có lý do gì chính đáng bây giờ để giữ Dương Thanh ở nhà, thở dài đè máy tính trên đùi anh gập lại, nhẹ nhàng nói: "Mai tính sau, bây giờ ngủ đi."

"Được." Dương Thanh gấp nốt máy vào và để lên bàn, như thói quen cũ, anh chỉ cần nằm xuống rồi đợi, còn lại đèn hay rèm tất cả Kim Cát đều sẽ làm.

Xong việc Kim Cát trèo lên giường, nó liếm nhẹ lên trán anh rồi chui vào chăn, tạo ra một cục tròn vo phồng nhỏ.

Dương Thanh chọc vào cái cục đó, bĩu môi: "Chủ còn chưa ngủ mà cậu đã ngủ rồi à?"

[Np/Tổng công] Mèo yêu Where stories live. Discover now