27

4.9K 422 26
                                    

"Nhi à, con đâu rồi?"

Tôi nghe tiếng mẹ đang gọi vọng xuống từ nhà trước. Đang lúc nói chuyện với cố thế này, thật tình tôi cũng không muốn đi ra gặp mẹ nữa, tôi không muốn lỡ mất chuyện hay. Nhưng cố cấm, cố nói tôi phải ra ngoài, có gì mẹ cần thì phụ chớ không phải ngồi ru rú trong này, vả lại, nãy giờ tôi thấy hình như cố cũng hơi mệt rồi. Tôi đi rót cho cố một ly nước trắng, cố uống hết cả ly và đứng dậy. Đôi chân cố nãy giờ ngồi nhiều quá nên đâm ra tê cứng hết cả, cố cười và giải thích rằng đó là bệnh của người già, cố già tới từng tuổi này rồi, ngoại trừ ung thư ra thì có bệnh nào mà cố không từng mắc phải đâu.

"Vậy con ra với mẹ con, lát con vô với cố sau nha."

Cố rờ đầu tôi. Tôi có thể cảm nhận được đôi bàn tay chai sạm run rẩy của cố đang dịu dàng chạm lên tóc mình. Sau những chuyện cố kể tôi nghe, tự dưng tôi thấy thương cố quá.

"Ờ, con ra đi..."

Nhưng có vẻ như cố nửa muốn tôi ra, nửa lại muốn giữ tôi lại. Cũng phải, nếu tôi ra rồi thì ai sẽ là người nói chuyện với cố nữa. Không phải các chú hay các dì, vì họ không thể hiểu cố được, mặc dù là con là cháu, nhưng theo tôi biết là không ai trong dòng họ này có quan hệ ruột thịt gì với cố tôi hết. Thành ra người dưng nước lã, họ đối đãi tốt với cố cũng chỉ vì cái nghĩa, chớ nói đến cái tình, tôi nghĩ cũng không có mấy đâu.

Tôi chào cố và rời khỏi buồng. Lúc này tôi nhớ mang máng là tôi có quay đầu lại nhìn cố, tôi thấy cố đứng đó vẫy tay tạm biệt tôi, rồi cố cười. Cái nụ cười của cố ngộ lắm, tôi chưa bao giờ thấy cố cười như vậy cả. Nó mang theo chút gì đó buồn mặc dù nghĩa của nụ cười là sự vui vẻ. Cố buồn cái gì chớ? Hay cố buồn vì tôi bỏ cố mà đi gặp mẹ à? Không, cố không thể nào vô lí như vậy đâu. Hay là cố nhớ bà Thanh?

"Con đi đâu mà mẹ tìm không thấy vậy?"

Khi nhìn thấy tôi từ nhà sau chạy lên, mẹ liền đánh vào vai tôi một cái rất nhẹ. Tôi gãi đầu cười hì hì và trả lời.

"Con đi nói chuyện với cố."

Mặt mẹ trở nên hoài nghi vì câu nói của tôi. Tôi thấy mẹ rướn cổ và ngóng về phía buồng cố, cái cửa buồng đóng im, cố đã vào trong rồi.

"Con vô coi có đồ gì bỏ quên không, nhà mình đi về."

Tôi ngạc nhiên.

"Sao về sớm dữ vậy mẹ?"

"Trên chỗ làm của ba con có chuyện, ba phải về nhanh."

Tôi vùng vẫy và bắt đầu dở thói ăn vạ. Nhưng chỉ ở chỗ vắng người thôi.

"Tự dưng cái về. Hay ba mẹ về trước đi, lát con bắt xe đò con về sau."

"Thôi đừng có khùng dùm tôi. Về mau, ba con mà lỡ việc là nhà cạp đất đặng ăn đó nghe chưa."

Nói xong câu đó thì mẹ nghiêm khắc nhìn tôi rồi lại chỗ các cô dì đang đánh bài gần đó. Tôi định theo mẹ để năn nỉ, nhưng lại nhớ tới việc hồi sáng những người đó đã hùa với nhau mà ăn hiếp gia đình tôi thì chân tôi lại chùn bước. Tôi không thích họ, tôi không thích cái dòng họ hay đổi trắng thay đen này. Tôi hậm hực về buồng cố, chỉ có cố mới nhẹ nhàng với tôi thôi.

(Duyên gái) Mười hai bến nướcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ