Lạc lối

802 64 46
                                    

Nếu không có đủ thời gian chăm sóc cây thì ngay từ đầu đừng cố tình gieo hạt.
_______________

Đã ai nói là Jeong Jihoon rất hút mắt chưa? Chắc hẳn điều này không cần hỏi vì ai cũng thấy. Lee Sanghyeok cũng rất khổ tâm, em yêu anh ta quá xinh, anh hơi ngại để Jihoon một mình. Sanghyeok thề chỉ cần em không trong tầm mắt sẽ khiến anh phát điên.

Không riêng gì người khác giới mà người cùng giới cũng vậy. Những ánh mắt thèm khát cứ dính chặt vào người em như thợ săn đang nhìn ngó con mồi. Còn em như biết như không mà 'vô tình' làm ra mấy hành động khiến những người cứ ngỡ mình là 'thợ săn' đứng ngồi không yên.

Sự nhạy cảm, tử tế và sự 'lấp lánh' trong cách em giao tiếp, cũng như khả năng thu hút người khác thông qua nụ cười hay sự quan tâm khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Tính cách em có thể nói là linh hoạt, em nghịch ngợm, lắm lúc trầm lắng và đôi khi lại phóng khoáng.

Đã thế nhìn em còn cực kỳ ngoan ngoãn và nghe lời. Những câu chữ mềm mại từ miệng em như mật ngọt, nó chèo kéo người ta lún sâu vào không cách nào mà thoát ra. Dính đến em chỉ có cách chiều lòng, cưng nựng em. Jihoon rộng lượng ban phát từng ánh nhìn, từng cái ôm mà em cho là hiển nhiên, là chuyện thường, chẳng sao cả.

Anh thì có sao đấy em ơi, nhìn mà nóng hết cả mắt.

Gần như trái ngược với em, Lee Sanghyeok tỏ ra bất cần với mọi thứ. Anh lạnh lùng, cứng rắn, dè chừng với tất cả mọi người nhưng lại dành sự chú ý đặc biệt và cẩn thận đối với Jihoon.

Dù là thế, nhưng khi yêu Jihoon thì anh vẫn chưa quên người cũ.

"Jihoonie"

Ôm eo kéo em vào người, môi anh kề sát vành tai hạ giọng nói. Từng hơi thở ấm nóng phả vào khiến em rùng mình.

"Người yêu em sao đấy?"

Em hơi rụt người lại, vòng tay qua cổ anh, nghiêng nhẹ đầu, mắt cún nhìn chằm chằm anh.

Sanghyeok thở dài đưa tay xoa đầu em, Jihoon đang ngồi trong lòng Sanghyeok trước những ánh mắt đang nhìn thẳng vào em yêu của anh.

Rõ ràng anh đâu có tàng hình mà họ không biết em có người thương rồi. Thật là muốn mang về mà giấu đi.

Liếc mắt sắc lẹm cảnh cáo, rồi lại như hóa mèo nói với em bằng tone giọng trầm ấm, nhẹ nhàng pha chút gì đó gọi là nũng nịu? Có lẽ vậy.

"Về nhé"

"Anh không thích mọi người nhìn em như thế"

Em khẽ cười, hôn lướt qua môi anh rồi gật đầu.

"Ưm ưm em biết rồi, mình về thôi"

Chỉ đợi có thế, Sanghyeok liền nắm tay em ra về. Trước khi ra khỏi đó còn để lại ánh mắt khiêu khích và cái nhếch miệng thỏa mãn.

Về tới phòng không nhịn được mà vồ lấy môi em, chẳng để em kịp phản ứng đã đẩy em xuống giường.

Tay anh bắt đầu luồn vào trong áo mà mơn trớn, cảm giác lạnh lẽo chạm lên da thịt ấm nóng làm người em tê rần. Mặt em đỏ bừng chẳng biết được là đang ngại hay bị kích thích. Khi tay anh dần di chuyển xuống dưới, em hơi giật mình giữ tay anh lại, lắc đầu nguầy nguậy. Sanghyeok lập tức cúi xuống hôn lên mi mắt em, nhẹ nhàng và nâng niu.

(leejeong) Nhóc Đường Giữa Của Anh Đường GiữaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ