Chương 9: Cậu ta là một kẻ điên

33 0 0
                                    

"Chúng ta sống trên đời này, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, người yêu,.....mỗi một người đều là một viên đá vô cùng quý giá, và mỗi viên đều là độc nhất vô nhị."

---

Một trong những dấu hiệu chiêm tinh quan trọng nhất trên bầu trời đêm mùa thu ở Bắc bán cầu là chòm Phi Mã. Nó bao gồm vài ngôi sao có độ sáng và kích thước khác nhau. Bốn ngôi sao sáng nhất tạo thành một hình tứ giác khổng lồ. Mỗi cạnh đại diện cho một hướng. Đây là một chòm sao chỉ dẫn rất quan trọng trên bầu trời đêm thu. Nó còn được gọi là "tứ giác mùa thu".

"A, em thấy hình tứ giác rồi ... Nhưng tại sao nó lại tên là Phi Mã? trông nó giống con ngựa chỗ nào?"

"Phi Mã chúng ta nhìn thấy bị lộn ngược, hai chân nó chổng lên, chỗ cong xuống phía dưới là đầu và cổ." (*)

(*) Chòm Phi Mã/Pegasus là chòm sao của Nam bán cầu, nếu nhìn từ Bắc bán cầu nó sẽ bị lộn ngược lại như ảnh. Bốn ngôi sao sáng nhất tạo thành hình tứ giác, gọi là "tứ giác/hình vuông mùa thu".


Tôi cố gắng mô tả hình dáng chòm Phi Mã cho Thương Mục Kiêu, ròi căn cứ vào vị trí "tứ giác mùa thu" tìm thêm được vài ngôi sao quan trọng khác.

"Cái đó là sao Chức Nữ, cái thấp hơn là sao Ngưu Lang, ở giữa là Sông Ngân." (*)

(*) Sao Chức Nữ (vega) và sao Ngưu Lang (Altair), có Sông Ngân (dải ngân hà) cắt qua.


Ngoài vô số câu hỏi chưa được giải đáp, bầu trời đầy sao cũng chứa đầy trí tưởng tượng của con người và sự lãng mạn cực hạn.

Nếu cậu ta nói với tôi sớm hơn là đến đây để ngắm sao, tôi có thể mang theo giấy bút linh tinh rồi. Bây giờ chỉ có thể nói suông, còn cậu ta gật gù nghe suông

Nói chuyện hơn mười phút, bầu trời đầy sao trên đầu cũng đã kể gần xong. Tôi ngừng nói, chỉ lặng lẽ thưởng thức cảnh đẹp với Thương Mục Kiêu.

Thật lâu sau, Thương Mục Kiêu đột nhiên nói: "Giáo sư Bắc, khi nhìn các vì sao, thầy có cảm thấy chán nản vì sự tầm thường nhỏ bé của mình không?" Cậu ta đặt tay lên đài quan sát được xây bằng gạch đá, nhìn lên bầu trời đầy sao, "Chúng ta giống như một hạt bụi nhỏ trong vũ trụ. Xuất hiện, rồi biến mất. Lại xuất hiện, rồi cũng lại biến mất. Tưởng rằng mình đang rực sáng, độc nhất vô nhị, nhưng thực ra lại chẳng khác gì tất cả những tồn tại mà chúng ta ghét bỏ, ngưỡng mộ, hay khinh thường... Có phải không? "

Khi tôi lần đầu tiên quan sát bầu trời đầy sao bằng kính thiên văn, tôi dường như cũng có suy nghĩ như vậy – đối với toàn bộ vũ trụ, con người thực sự là những tồn tại nhỏ bé và khiêm tốn.

Có lẽ khi đứng dưới sự bao la của bầu trời, người ta tức cảnh sinh tình chăng.

"Cậu có biết sự khác biệt giữa con người và tinh tinh không?"

Thương Mục Kiêu nhìn tôi, vẻ mặt nghi ngờ vừa dành cho tôi vừa dành cho câu hỏi.

"Thầy đang thử em à? Con người có lý trí, nhưng động vật chỉ có ý thức, đúng không?" Cho dù nghi ngờ, cậu ta vẫn cho tôi một câu trả lời.

Chẳng cháy hết (Thiêu bất tận)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ