Chương 345: Gặp lại Át Bích.

16 3 0
                                    

“Tại sao cậu nói Khương Dật Trần có mục đích khác?” Tề Đạc có chút bối rối.

“Người trẻ tuổi trong nhóm tôi tên là Khánh Trát Đức. Anh ta là điều tra viên của Ủy ban Quản lý Trị an PCE và là người của Khánh thị.” Hồ Tiểu Ngưu thuận miệng nói: “Khánh Trát Đức nghi ngờ người hàng xóm này có liên quan đến vụ sát hại Khánh Chung và Hiện tại đang bị Khánh thị truy sát. Có thể cậu ta không có ác ý gì với các cậu, nhưng có lẽ cậu ta muốn lợi dụng đội của cậu để tránh truy sát.”

Trát Đức chính là bính âm của Zard.

Hồ Tiểu Ngưu tiếp tục: “Cậu phải biết là trong Ảnh tử chi Tranh, nếu người ngoài giết chết một ứng cử viên Ảnh tử, những mật vụ của Khánh thị sẽ truy đuổi hung thủ đến chân trời góc bể.”

Hồ Tiểu Ngưu nói xong có cảm giác như mình đang đóng vai Ma sói. Khánh Trần đầu tiên cho mình thân phận của một điều tra viên Liên bang PCE <cảnh sát>, sau đó trực tiếp điều tra và giết chết Khương Dật Trần, được cho là <sói>. Lúc này, thân phận NPC của Khánh Trần chính là sự ngụy trang tự nhiên.

NPC có thể có ý xấu gì?

Tề Đạc nhớ lại.

Trên thực tế, họ không chủ động mời Khương Dật Trần ở thế giới Ngoài, mà là đối phương đã đến gặp họ và nói rằng họ muốn cùng họ đi đến vùng hoang dã xem. Bây giờ nghĩ lại, chủ động như vậy quả thực có phần đáng nghi.

Tuy nhiên, Tề Đạc cũng không phải là một kẻ ngốc, cậu ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng: “Có phải Khánh Trát Đức đến đây để truy sát Khương Dật Trần?”

“Không.” Hồ Tiểu Ngưu lắc đầu: “Ai truy sát sẽ mang người già và trẻ nhỏ ra ngoài? Tôi nghe anh ta nói chuyện riêng với ông lão, ông lão dặn anh ta tuyệt đối không được tùy ý tham gia vào Ảnh tử chi Tranh, ngay cả khi chắc chắn rằng Khương Dật Trần là hung thủ cũng không thể bị Khánh Trát Đức giết. Một chi phụ của tập đoàn như họ không muốn bị cuốn vào Ảnh tử chi Tranh. Họ dự định đường ai nấy đi với các người vào ngày mai để tránh bị Khương Dật Trần liên lụy.”

Sau khi Tề Đạc rời đi, Khánh Trần chậm rãi đi ra khỏi rừng cây, mỉm cười nói: “Kỹ năng diễn xuất của Tiểu Ngưu rất tốt, logic cũng rất tốt.”

Hồ Tiểu Ngưu gãi đầu, cảm thấy có chút xấu hổ: “Thật ra thì Trương Thiên Chân thích hợp với chuyện như này hơn. Nếu Thiên Chân ở đây thì tối nay sợ là đã có thể lừa được họ đuổi luôn Khương Dật Trần ra khỏi đội.”

“Trần ca, cậu chuẩn bị ra tay đoạt vật cấm kỵ của Khương Dật Trần sao?” Hồ Tiểu Ngưu hỏi.

“Không.” Khánh Trần lắc đầu và nói: “Mục đích chính của chúng ta lần này là thực hiện tâm nguyện của lão gia tử, mọi thứ khác chỉ là thứ yếu.”

Đối với Khánh Trần, việc Khương Dật Trần có mang vật cấm kỵ gì trên người không phải là điều quan trọng nhất. Điều cậu cần là đến được cấm kỵ chi địa số 002 càng sớm càng tốt.

Bây giờ Khánh Trần không chắc lắm về cấp bậc của Khương Dật Trần và cấp bậc cao nhất của những học sinh trong Hội Tam Điểm, cho nên không có ý định trực tiếp đoạt đồ.

Mệnh danh thuật của đêm (Editing)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ