Chương 145: Âm Thác Dương Sai (*)

1.4K 27 2
                                    

(*) Thuật ngữ nhân tướng học, ý nói sự mâu thuẫn giữa ngoại hình và trí tuệ, nội tâm

Mấy ngày Sở Ngọc xuất phủ, cũng bồn chồn cẩn thận dè dặt, nhưng thấy bình an vô sự nên dần lơi lỏng cảnh giác. Cho nên khi một lần nữa bị lọt vào tập kích, nàng phản ứng không kịp.

Ban đầu là xe ngựa va chạm. Sở Ngọc đang ngồi, bỗng thấy xe rung lắc dữ dội khiến nàng suýt ngã sấp xuống. Cố gắng vịn vào thành xe để ngồi vững hơn, nàng nhìn qua khe hở rèm xe ra ngoài thấy mấy người mặc áo tơi, đầu đội nón đang vung kiếm tấn công tới đây. Việt Tiệp Phi và A Man đứng hai bên chống trả, tuy chưa thua nhưng cũng không chiếm ưu thế.

Trong lòng cả kinh, nhưng Sở Ngọc nghĩ lại cũng thấy không cần quá lo lắng. Chỗ này ngay gần cổng phủ, chỉ cần cố kéo dài thời gian, hộ vệ dũng mãnh trong phủ sẽ tiến ra bảo vệ nàng và bắt trói bọn thích khách.

Lai lịch bọn chúng thế nào, chỉ cần sau đó nàng thẩm vấn là được.

Nhưng nàng mới nghĩ chưa bao lâu, lại thấy xe ngựa chuyển động, không phải chạy chậm mà phóng kịch liệt về phía trước.

Vì vậy, Sở Ngọc lại một lần nữa suýt té sấp xuống. Phút chốc nghĩ đến điều gì, nàng vội vàng xốc màn xe trước mặt lên. Ngồi ở vị trí đánh xe cũng là một thích khách đội nón, mặc áo tơi. Hắn chăm chú đánh xe, hình như chưa để ý đến nàng.

Thích khách quật ngựa cực kỳ thô bạo, khiến cho hai con ngựa bị đau chạy lồng lên như bay. Sở Ngọc bị lắc liên tục đến hoa mắt chóng mặt.

Sở Ngọc sắc mặt đại biến. Dù có ngồi vững hay không, nàng vẫn phải xoay người, tìm cách nhảy xuống ở phía sau. Cứ để bọn họ bắt đi, viễn cảnh ra sao nàng không dám tưởng tượng. Nhưng mạo hiểm nhảy xuống xe, cũng có nguy cơ trọng thương rất lớn.

Nhưng bây giờ Sở Ngọc không kịp cân nhắc liệu có bị thương nặng không, thậm chí mình làm vậy có ổn không. Trong tình thế gấp gáp, có thể nghĩ ra một biện pháp ứng phó là đã rất khó khăn rồi.

Sở Ngọc còn chưa kịp đến cửa sau. Màn xe bị xốc lên, một thân hình áo đen linh hoạt khom lưng chui vào. Ngay sau đó, nàng dừng động tác, vì mũi kiếm lạnh buốt kề lên cổ, như sắp xuyên qua da thịt.

Sở Ngọc toàn thân cứng ngắc, ngước mắt lên đối diện với ánh mắt lạnh lẽo tàn khốc của Hạc Tuyệt. Ánh mắt sắc bén như dao, dường như muốn băm vằm khuôn mặt nàng. Chạm vào ánh mắt kia, nàng chỉ thấy đầu óc trống rỗng, mọi suy nghĩ đình trệ. Nàng nhìn môi hắn mấp máy, một lát sau, ngôn ngữ mới truyền tới tai nàng: "Chớ manh động! Ngươi cứ thử chạy trốn! Chỉ cần bước một bước, ta sẽ giết ngươi!"

Ngữ điệu hắn rất bình tĩnh. Nhưng Sở Ngọc biết, hắn không hề uy hiếp, mà đang trần thuật sự thật.

Chính vì trần thuật sự thật, nên mới càng khủng bố.

Không khí trong khoang xe như bị buộc chặt bằng một sợi tơ mảnh, chỉ cần thở mạnh một chút, sợi tơ sẽ đứt.

Nói xong, Hạc Tuyệt thu kiếm, khẽ ngồi dựa trên vách xe đối diện, dường như hoàn toàn không lo Sở Ngọc sẽ chạy trốn.

Phượng Tù Hoàng (Quyển 1+2+3)Место, где живут истории. Откройте их для себя