CHƯƠNG 14

7.3K 194 5
                                    

Nam sinh kia vừa dứt thời, thầy chủ nhiệm ngay lập tức đồng ý: “Được rồi, để bạn Tần Việt tổng kết lại cho chúng ta nhé!”

Thì ra cậu ta tên Tần Việt.

Trong đêm văn nghệ mừng tết Nguyên Đán lớp 11, lớp Tần Việt có một tiết mục diễn lại vở kịch “Cindrella”, vở kịch này rất đúng tiêu chuẩn thay bình nhưng rượu vẫn còn, mọi điều thường thức bên trong đều nguyên vẹn, chỉ cải biên lại đôi chỗ và hoàn toàn được biểu diễn bằng tiếng Anh.

Điều khiến Tần Việt được chú ý chính là việc cậu ta diễn vai “hoàng tử”.

Sau lúc chào cảm ơn, người dẫn chương trình hỏi cậu ta cảm thấy ra sao, Tần Việt trả lời, cậu cảm thấy dường như người đời đã xuyên tạc câu chuyện Cindrella này. Xuất thân của cô ấy vốn dĩ là quý tộc, còn hơn cả hai người chị kế kia, câu chuyện này không phải là mối tình giữa một người dân bần hàn với một hoàng tử hào hoa, rõ ràng là một câu chuyện cổ tích xứng đôi vừa lứa kết thúc mỹ mãn.

Hạ Lâm Hi cảm thấy cậu ta nói có lý.

Bên giờ cậu ta đang đứng tại chỗ của mình, lưu loát tổng kết lại những điều vừa được nghe.

Thời gian cũng được tính toán rất tốt, không dài cũng không ngắn, vừa vặn ba phút, những bạn học ngồi sau đã vỗ tay.

Gương mặt thầy chủ nhiệm thoáng vui vẻ, thầy mỉm cười nói với bọn họ: “Cuộc tọa đàm hôm nay kết thúc, đợi mọi công tác chuẩn bị triển khai xong chúng ta sẽ lại bàn tiếp nhé.”

Trên đường quay về lớp, Trần Diệc Xuyên lẻ loi một mình ở phía trước, còn Mạnh Chi Hành và Hạ Lâm Hi lại song hành với nhau, không bao lâu sau, Tần Việt vội vã đuổi kịp.

Không phải là bộ đồng phục xanh trắng như bao người, cậu trai này lại mang một chiếc áo ngắn tay mà phía ngực trái khâu một nhãn hiệu xa lạ, có lẽ đây chính là thứ xa xỉ phẩm nào đó.

Ngoại trừ quần áo ra, cây bút nằm trong tay Tần Việt cũng thuộc dạng đắt đỏ không ít tiền.

Gió lùa vào từ cánh cửa sổ, không ai mở miệng trên hành lang này, Hạ Lâm Hi ấn chặt váy mình, tránh để gió tốc lên.

Lúc đến bên cạnh Hạ Lâm Hi, Tần Việt bắt chuyện cùng cô: “Mình tên Tần Việt, ở lớp bên cạnh.” Nói xong cậu ta nở một nụ cười rồi bước chậm lại, cùng đi với mọi người.

Hạ Lâm Hi đáp: “Tên mình là Hạ Lâm Hi, cũng ở lớp bên cạnh.”

Tần Việt cài cây bút máy vào túi bên áo, ra chiều khen ngợi: “Đã nghe từ lâu.”

Hạ Lâm Hi cũng nói: “Rất vui được gặp.”

Sau đó Tần Việt tiếp lời: “Mỗi lần công bố kết quả thi toàn khối đều thấy tên cậu nằm ở hạng nhất, nói thật, mình rất ngưỡng mộ cậu.”

Hạ Lâm Hi ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Trong cuộc tọa đàm, mọi người cũng dùng ánh mắt ngưỡng mộ khi nghe cậu tổng kết xong đấy.”

Tần Việt hơi sững người một chút, bỗng dưng nỏi nụ cười, bật nắp bút rồi mở sổ ghi chép ra: “Cậu cho mình xin số điện thoại nhé!”

Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một LờiWhere stories live. Discover now