Chương 3

2.7K 127 2
                                    

      Rõ ràng chỉ mới ba giờ chiều mà thôi, mặt trời vẫn rất lớn, nhưng nơi Hải bà bà ở đã rất tối .

      Nhà bà ở trong rừng rậm trên núi , ngoại trừ phòng ở và sân là đất bằng phẳng, thì vây quanh đều là cây cối sinh trưởng nhiều năm .

      Nơi này trên núi chín mươi phần trăm cây cối đều là một loại, thẳng thẳng tắp tắp, lớn lên thật cao, phân cành cực nhỏ, chỉ có ngọn cây thường thường dài ra một chút tán cây tươi tốt , tất cả tán cây lớn nhỏ tựa như từng tảng mây màu xanh biếc "Phiêu" trên núi, đương nhiên, chỉ có ở dưới chân núi nhìn như xanh biếc , đến trên núi ngẩng đầu mà nói, chính là đã "Mây đen" rồi.

      Lâm Uyên không biết loại cây này tên khoa học là gì, bất quá ở bản địa, mọi người đều gọi nó là cây Ô Vân , người địa phương cần gỗ hầu hết đều lấy từ loại cây này, mà mấy vật dụng làm bằng gỗ Ô Vân đều mang theo một hương vị tự nhiên kỳ diệu, đồ nhà Lâm Uyên cũng đều do gỗ loại cây này tạo ra.

      Cây Ô Vân phơi nắng để làm vật phẩm mang theo một loại hương khí, mà cây chưa bị chặt , còn đang sinh trưởng cũng có một loại hương vị riêng, cùng loại phơi khô tuyệt nhiên là hương vị bất đồng.

      Như là hương hoa, nhưng mà cũng không phải là hoa, cây Ô Vân không nở hoa , mùi hoa vốn dĩ xuất phát từ lá cây cùng cành cây của nó.

      Thứ mùi này có thể làm cho lòng người bình tĩnh, có người nói để ban đêm ngủ được rất tốt, vì thế nhiều người lớn tuổi đều tập trung ở lại trên núi.

        Bất quá Hải bà bà cũng không phải một thành viên trong hội những người lớn tuổi này .

        Bà ở đây nguyên nhân kỳ thực chỉ có một : nuôi gà.

       Sấp sỉ gần một nửa thịt gà và trứng gà của bà làm nguồn cung cấp cho trấn nhỏ, có thể nghĩ lão nhân gia bà nuôi bao nhiêu gà, lúc đầu bà ở dưới chân núi, nhưng mà gà nhiều lắm, thanh âm lớn, mùi cũng nồng, cả ngày bị hàng xóm trách cứ, bà đơn giản đem gà cùng nhau dời đến trên núi, phương viên trăm dặm chỉ có bà một gia đình mà thôi, vây quanh đều là hương vị cây Ô Vân, cứ như vậy, mùi nuôi gà có kéo tới nơi nào cũng không ngửi thấy, tiếng gà gáy cũng bị từng tầng cây loại bỏ , bên ngoài cái gì cũng nghe không được.

        Bất quá đồng dạng, làm như vậy, Hải bà bà bên này xảy ra chuyện gì, người bên ngoài đồng dạng không biết được.

       Lâm Uyên tiền nhiệm ngày đầu tiên qua bên này tuần tra , vừa mới đụng phải Hải bà bà té lộn mèo một cái, lúc hắn đi qua lão nhân gia đã quỳ rạp trên mặt đất, động một cái cũng không thể động bốn canh giờ, bên cạnh chỉ có một đám gà líu ra líu ríu, thanh âm hoàn toàn bị che lấp, Lâm Uyên liền lưng cõng lão nhân gia một đường đi bệnh viện, thật may không có vấn đề gì, từ lúc đó, hắn cũng hay chú ý tình huống Hải bà bà bên này .

      Dù sao, Hải bà không có con cái, chỉ một mình lão nhân gia ở trong rừng núi hẻo lánh.

      "Hải bà." Như thường ngày, Lâm Uyên đầu tiên là ở cửa viện hô một tiếng, thanh âm không tính đặc biệt lớn, mà Hải bà cũng không điếc.

[ Edit ] Kỳ Huyễn Dị Điển - Nguyệt Hạ TangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ