Chap 12: Bé ơi, để anh sửa khóa

171 8 0
                                    

"Bà nội nó, anh muốn bị đòn hả?" Lâm Duẫn Nhi khôi phục lại tinh thần từ trong cơn chấn động, quả đấm trong tay cương lên, hướng về phía hai con mắt của Ngô Thế Huân.

Thật sự là không thể nào nương tay với anh ta được nữa. Mẹ nó, ai bảo trực tiếp xông vào đây chứ! Tối nay phải đánh anh sưng hết mặt mũi, để cha mẹ anh không thể nào nhận ra anh nữa. Lâm Duẫn Nhi hậm hực trong lòng, lao về phía Ngô Thế Huân, công kích trên dưới.

Thân hình Ngô Thế Huân rất nhẹ nhàng, tránh thoát đợt tấn công mạnh mẽ, cánh tay trống chợt bắt lấy quả đấm của cô, tự bản thân cũng hiểu rõ lúc này mình đã mạo phạm đến cô ấy, nhưng vẫn mở miệng nói: "Chờ đã."

"Còn muốn trăn trối cái gì?" Hai mắt Lâm Duẫn Nhi bốc hỏa, đôi môi đỏ thắm hơi giật giật. Đưa cho anh ta thuốc rồi lại còn được đằng chân lân đằng đầu? Thật sự đã nhìn lầm người rồi!

"Em đưa thuốc uống, không phải thuốc bôi!" Ngô Thế Huân nói với cô: "Vừa thoa nó lên, ngực của anh liền đau rát!" Thật sự anh không muốn vứt bỏ thể diện của mình ở đây, đi so găng với cô. Tự bản thân anh biết, nếu anh và cô đánh nhau, không biết thắng bại sẽ về tay ai.

Lâm Duẫn Nhi nghe thấy thế, hơi sửng sốt một chút, mình lầm?

Thả lỏng quả đấm ra, vươn tay đoạt lấy lọ thuốc trong tay Ngô Thế Huân, nhìn nhìn một chút, hướng dẫn sử dụng của lọ thuốc có ghi là: dùng để uống, không được thoa.

Lâm Duẫn Nhi đưa ánh mắt về phía Ngô Thế Huân, không biết xấu hổ mở miệng nói: "Hì hì, tôi lầm! Để tôi lấy cái khác cho anh! Ngại quá! Khiến ngực của anh khó chịu rồi!"

Nói xong, Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng nhảy ra khỏi tầm mắt của Ngô Thế Huân, vội vàng chạy ra bên ngoài....

Nhưng, lúc này Ngô Thế Huân đã phát điên!

Suýt chút nữa lại bị cô ấy đánh!

"Bé ơi! Em xem cho kỹ một chút được không?" Ngô Thế Huân nói với theo bóng lưng tuyệt diệu của cô, mà ở trong một gian phòng khác, chợt truyền đến âm thanh binh binh bang bang, ặc, Ngô Thế Huân đoán chừng có mấy lọ thuốc đã bị thanh toán sạch rồi!

"Sẽ không lầm đâu!" Lâm Duẫn Nhi chỉ dùng chút thời gian, vội trở lại ngay, hướng về phía Ngô Thế Huân cười hai cái: "Thuốc này thật sự dùng để bôi đó!" Nói xong quơ quơ cái lọ trong tay.

Lọ thuốc mới ban nãy và cái lọ này nhìn tương tự nhau. Vốn đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi anh càng nhanh càng tốt, thế nên không thèm nhìn rõ ràng đã đưa ngay cho anh. Bất quá, về sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa! Bởi vì, những lọ thuốc kia đã bay vô thùng rác hết rồi!

Ngô Thế Huân tức giận nhìn cô, cầm lấy lọ thuốc, nhìn một chút, bĩu môi, đi ra bên ngoài: "Ngủ ngon!"

"Hì hì, ừ! Ngủ ngon!" Lâm Duẫn Nhi nhìn theo bóng lưng của Ngô Thế Huân, nhẹ đáp một câu.

Khóe miệng Ngô Thế Huân hếch lên, đi ra khỏi phòng cô, vừa tính đóng cửa lại thì chợt phát hiện, cái khóa cửa kia đã lung lay tự bao giờ - căn bản không thể khóa được nữa.

"Hì hì, khóa cửa của em hư rồi!" Ngô Thế Huân quay đầu lại, nhìn Lâm Duẫn Nhi cười trừ.

Lâm Duẫn Nhi sững sờ, bước đến gần, nhướn mi: "Khóa cửa cũng hư? Anh đó! Mới vừa nãy làm gì hả? Hư khóa, ngày mai bà chủ nhà biết được còn chẳng đuổi tôi ra ngoài sao?" Nói xong, dùng ánh mắt đằng đằng sát khí hướng về phía Ngô Thế Huân, lại nhìn sang khóa cửa kia.

WOW!!! Cái khóa cửa kia lúc này thật là đáng yêu!

Giống như bị người ta chà đạp qua mấy lần, rũ xuống, nửa treo ngược, nửa chết nửa sống!

"Ngô Thế Huân" Lâm Duẫn Nhi hướng về phía người đàn ông hơi nhắm mắt cúi đầu đang đứng ở một bên, cắn răng nói.

"Có dụng cụ không? Anh sửa giúp em!" Ngô Thế Huân lập tức lên tiếng, không ngừng nháy mắt ra hiệu với Lâm Duẫn Nhi: "Anh sẽ sửa nó lại thật tốt! Hắc hắc, đảm bảo nguyên vẹn như lúc ban đầu!"

"Anh . . . . ." Lâm Duẫn Nhi dùng ngón giữa chỉ vào Ngô Thế Huân: "Anh biết làm?"

"Éc. . . . . . Ừm!" Ngô Thế Huân do dự một giây, lập tức trả lời. Mặc kệ nó, cứ coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa. Thời niên thiếu, lúc còn ở trong quân đội vẫn thường xuyên dùng dụng cụ đi tháo bánh xe của ông nội. Đoán chừng nguyên lý này cũng giống nhau thôi! (tác giả: Tháo bánh xe, khụ khụ, giống sửa khóa cửa sao? Chú em Ngô Thế Huân à, đầu óc của chú có chút đặc biệt!)

Chỉ là, chuyện này Ngô Thế Huân không dám nói ra khỏi miệng, vẫn nhìn Lâm Duẫn Nhi, ánh mắt phóng ra tia lửa điện.

Mỹ nam kế? Ngại quá! Bản tiểu thư là 'mỹ nữ,' không chấp nhận mỹ nam kế!

Lâm Duẫn Nhi giương quả đấm về phía Ngô Thế Huân, toan đánh vào lồng ngực của anh, nhưng vẫn thu tay lại, đi ra phía bên ngoài: "Cho anh nửa giờ, không làm được thì tự mình đi theo gió Tây Bắc đi!"

Ngô Thế Huân nhìn cô, cũng hếch mũi trừng mắt!

Em, Lâm Duẫn Nhi kia! Có phải em xem Ngô Thế Huân này là cái bánh bao – mặc cho em giày xéo.

Ặc, nhưng, khi nhìn thấy những thứ mà Lâm Duẫn Nhi đang cầm trên tay, Ngô Thế Huân chợt cảm thấy kinh hãi.

Cô gái này mang cái gì ra thế?

Búa sắt? Cũng không cần cái nặng đến 12 pounds như vậy chứ? Em muốn đi giết người sao? (1 pound = 0.45kg)

Cây kéo? Em đi may quần áo à? Đây là sửa khóa cửa! Không phải đi sửa quần hoặc là áo sơ mi!

Cưa bằng kim loại? Em muốn bổ cửa sao? Hay là cắt? Cắt cái gì? Cắt cửa? Cắt người?

Tua vít chữ thập? Có thể, nhưng, em cũng không cần phải cầm cái khoan to như vậy? Đây là khóa cửa, không phải cái bánh xe!

Ngô Thế Huân nhìn mấy vật trong tay Lâm Duẫn Nhi, sững sờ N giây.

Lâm Duẫn Nhi vô cùng hoài nghi, để vài thứ trong tay xuống, quơ quơ tay trước mặt anh: "Anh bị choáng hả?"

"Sức mạnh của tay em cũng không tệ!" Rốt cuộc Ngô Thế Huân cũng khép miệng lại: "Bé ơi, mang hộp dụng cụ của em lại đây cho anh, anh thử tìm một vài thứ, mấy món này to quá, em giữ lai để bổ người đi!"

"Éc. . . . . ." Lâm Duẫn Nhi im lặng, nhìn mấy món dụng cụ trên đất một chút, chính xác là để khảo nghiệm sức mạnh từ cánh tay của mình, hơn nữa, cần phải phối hợp với những kỹ thuật vô cùng cao siêu thì cô mới có thể cầm hết được chúng, nhưng, bây giờ anh ta đang có ý gì?

"Anh có ý gì?" Lâm Duẫn Nhi chống nạnh, hướng về phía Ngô Thế Huân, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm.

"Không có, hắc hắc." Ngô Thế Huân nhìn Lâm Duẫn Nhi cười cười, nhưng ngay sau đó lại kiềm nén: "Lúc anh còn trẻ, hay dùng những món đồ này để tháo bánh xe, đây là đang sửa khóa cửa, hì hì, chỉ cần vài dụng cụ nhỏ thôi!" Thật ra thì, trong lòng Ngô Thế Huân đang thầm nói; bé à, anh sửa khóa cửa, không phải tháo bánh xe.

Éc. . . . . . khuôn mặt Lâm Duẫn Nhi hiện lên đầy vạch đen, nhìn về phía Ngô Thế Huân, lúc này anh ta đang cố nén cười!

~Hết Chương 12~


EDIT II SEYOON II BÀ XÃ MẠNH MẼ CỦA TRÙM XÃ HỘI ĐEN IIWhere stories live. Discover now