Chap 14: Bé ơi, ăn nhanh lên!

151 11 0
                                    

Trên bàn ăn là túi bột mì và một ít đồ gia vị mà cô để trong tủ lạnh trước đó, bây giờ nghiễm nhiên trở thành một món ăn cao lương mỹ vị.

Từng lớp từng lớp bột xếp chồng lên nhau, trên cùng là lớp dâu tây rưới sô-cô-la mà cô yêu thích. Còn có một ly sữa nóng thật đầy, cùng với ba quả trứng chiên đã chín kỹ, màu vàng ươm, không khỏi dụ dỗ bao tử của cô.

"Em xong xuôi hết rồi hả?" Lúc này Ngô Thế Huân vừa tiến vào phòng ăn từ hướng khác, trong tay cầm một cái đĩa, bên trên là hai chén cháo yến mạch hoa quả: "Mau đến ăn bữa sáng đi! Mới vừa làm xong đấy! Ấm dạ dày."

Lâm Duẫn Nhi ngẩn người: "Đều là anh làm?"

"Hì hì." Ngô Thế Huân đặt cái đĩa lên trên bàn, bất giác đưa tay sờ sờ tóc của mình: "Đúng, lúc anh còn ở trong quân đội vẫn thường hay xuống bếp! Không biết có hợp khẩu vị của em không."

Quân đội? Lâm Duẫn Nhi nheo mắt lại, nhìn Ngô Thế Huân: "Anh đã từng đi lính?"

"Ặc, đúng vậy." Ngô Thế Huân gật đầu một cái: "Bé ơi, ăn nhanh đi!" Nói xong, xoay xoay xương lưng, vặn vẹo người, quần quật suốt một buổi sáng, giờ đã cảm thấy mệt rồi. Đây chính là lần đầu tiên mình làm bữa sáng cho một cô gái. Đáng chết! Vốn dĩ mình muốn rời khỏi đây từ sớm, nhưng, lúc vừa ra khỏi cửa nhà trọ của cô lại không tự chủ được mà đi ngược trở về, làm bữa ăn sáng này.

Đoán chừng mình thật sự bị điên mất rồi! Thôi! Vậy thì cứ điên khùng một lần đi!

Lâm Duẫn Nhi nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã chín giờ bốn mươi phút.

"Tôi không. . . . . ." Chữ "ăn" còn chưa kịp nói ra, Ngô Thế Huân đã cướp lời: "Anh sẽ đưa em đi!"

"Anh?" Lâm Duẫn Nhi nhìn anh.

"Không phải em đi họp ở cao ốc thị trưởng sao? Anh đưa em đi!" Ngô Thế Huân tháo tạp dề trước ngực xuống, chỉnh sửa lại quần áo trên người một chút, nói chuyện rất đỗi bình thường. Não bộ ngưng vật lộn, cũng đã làm xong hết rồi, không cần phải xoắn xuýt lên làm chi cả.

Lâm Duẫn Nhi mở to hai mắt nhìn anh, cô với anh rất thân thiết ư? Ăn bữa sáng do anh làm? Ai biết anh ta có ý định gì nữa?

"Không ăn thì không còn thời gian nữa đâu!" Ngô Thế Huân đặt mông ngồi xuống, bắt đầu động đũa: "Ăn hết thì đừng trách anh." Nói xong, lập tức đem đĩa trứng chiên đến trước mặt của mình, nhẹ nhàng gắp lên một miếng, thả vào trong miệng.

Lâm Duẫn Nhi nhìn anh.

Không ăn cũng uổng! Để rồi xem anh ta sẽ làm như thế nào! Đến trễ liền bóp chết anh ta!

Lâm Duẫn Nhi đặt túi xách trong tay xuống, ngồi đối diện với Ngô Thế Huân, lập tức đoạt lại đĩa trứng chiên trước mặt anh.

"Chủ nhà phải được ăn trước! Khách phải có lễ độ, chờ chủ nhà động đũa mới được ăn nữa!" Nói xong, Lâm Duẫn Nhi đã cho miếng trứng chiên vào trong miệng.

Ngô Thế Huân cười cười, không ngại, lại gắp lên một miếng trứng chiên be bé, tiếp tục ăn.

Lâm Duẫn Nhi cũng lặng lẽ ăn bữa sáng, xem ra là do mình suy nghĩ nhiều. . . . . .

Rõ là.

Không lâu sau, Ngô Thế Huân đã ăn xong phần của mình, lúc này đang ngồi nhìn Lâm Duẫn Nhi ăn.

Ánh mắt không hề rời khỏi.

Lâm Duẫn Nhi bị nhìn chằm chằm, ngượng ngùng: "Anh dọn dẹp một chút đi!" Nói xong, cúi đầu, khiến Ngô Thế Huân không thể nhìn thấy gương mặt đang ửng đỏ của mình.

Ngô Thế Huân đứng lên, cô ấy không nhao nhao gây gổ với mình như trước, chiếc cổ hồng hồng, thật sự là không quen lắm!

Hắc hắc, Ngô Thế Huân cười ngây ngô hai tiếng, xoay người rời khỏi phòng ăn.

Vừa mở cửa nhà trọ, Ngô Thế Huân đã trông thấy bọn thủ hạ của mình đứng thành hai hàng dài, canh giữ ở phía trước, mà ở một nơi không xa, có mấy chiếc xe đang chờ sẵn.

Ngô Thế Huân ngẩn người, lập tức đóng cửa lại.

Mấy thằng nhóc này, bình thường không thấy tụi nó đúng giờ như vậy, bây giờ lại rầm rộ thế này là muốn gì đây? Muốn nhìn dáng vẻ nhếch nhác của mình hả? Hay là muốn xem vẻ anh tuấn phong lưu?

Mà ở bên trong đoàn xe kia, Thương Truy Ý nhẹ nhàng quay kính xe xuống, nhìn về phía cửa.

Ngô Thế Huân, hắc hắc, cậu ** được một lần, để rồi xem cậu thoải mái thế nào! Hoặc là, bị đạp xuống giường?

Lúc này, điện thoại của Ngô Thế Huân chợt vang lên.

Ngô Thế Huân lập tức nhìn vào màn hình, thấy Thương Truy Ý đang gọi.

Được lắm, hôm nào phải chỉnh sửa cái tên này một phen.

"Cậu mau mau bảo bọn họ cút đi cho mình! Cậu đó, nếu như ngứa da, trở về mình tặng cho cậu quả đấm là được!" Ngô Thế Huân vừa nhận điện thoại, giọng nói đè nén nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm.

Thương Truy Ý sững sờ, ngay sau đó lại cười lên ha hả, sau khi cười xong: "Mơ hả? Mình tới đón cậu đó! Thế nào, tối hôm qua một lần **? Nghe giọng nói của cậu cũng không tệ lắm, không có gãy tay gãy chân hả?"

"Mình rất khỏe!" Ngoại trừ bị dính một quyền một cước ra.....Ngô Thế Huân vẫn không nói những lời này, nhưng lại nói: "Khụ khụ, tóm lại cút nhanh cho mình! Nếu như trong vòng ba mươi giây mình còn nhìn thấy cậu, mình lập tức bảo ông nội bắt cậu đến quân khu chịu huấn luyện một chút."

"Đừng!" Thối tha, dám uy hiếp! Thương Truy Ý mắng một tiếng, cúp điện thoại di động.

"Đi thôi! Đến cao ốc thị trưởng chờ cậu ta!" Thương Truy Ý ra lệnh cho bọn thuộc hạ.

Đoàn xe gào rít, quả thật, trong vòng ba mươi giây, đã là một khoảng không vắng lặng.

Ngô Thế Huân cười cười hài lòng.

"Đang làm gì đó?" Lúc này Lâm Duẫn Nhi đi tới, nghi hoặc nhìn anh: "Đứng trước cửa hô hào cái gì?"

"Không có!" Ngô Thế Huân mở cửa: "Đi thôi! Vừa vặn anh cũng đến cao ốc thị trưởng!"

"Hả?" Lâm Duẫn Nhi nhìn anh, nhíu nhíu mày, anh đến đó làm gì?

"Anh nhận được lời mời làm thư ký thị trưởng đấy!" Ngô Thế Huân nhìn cô.

"Ách. . . . . ." Lâm Duẫn Nhi bĩu môi: "Không phải anh muốn làm thị trưởng ư? Tại sao?"

"Hắc hắc, anh thay đổi mục tiêu." Ngô Thế Huân có vẻ đăm chiêu, nói: "Sang năm anh lại tranh cử thị trưởng, hoặc là năm sau nữa? Năm sau sau đó nữa?"

"Anh nha!" Lâm Duẫn Nhi trừng mắt liếc anh, anh ta dám học lại mấy lời của mình.

Ngô Thế Huân nhếch môi cười cười, mở cửa ra: "Thị trưởng đại nhân, xin mời!"

"Hừ!" Lâm Duẫn Nhi khẽ hừ một tiếng, đi ra ngoài.

Bên ngoài, chỉ nhìn thấy một chiếc Mercedes – Benz E-class.

Ngô Thế Huân không nói thêm nhiều lời vô nghĩa, vốn dĩ bản thân cũng là người có ý thức rất cao về thời gian, lập tức chạy đến bên xe, mở cửa ra: "Lên xe đi! Đã đến giờ rồi!"

Lâm Duẫn Nhi khẽ gật đầu, ngồi xuống.

Ngô Thế Huân cũng đã yên vị vào ghế lái....

Bây giờ, rốt cuộc Lâm Duẫn Nhi cũng hiểu cái gì gọi là tốc độ!

Ngô Thế Huân phóng chiếc Mercedes – Benz E-class nhanh như bay! Phóng nhanh chưa tính, nhưng quả thật giống như đang đua xe vậy! Hoặc giả, đang chơi một trò chơi sinh tử?

Lâm Duẫn Nhi hơi phát hoảng trong lòng, choáng thật, anh ta đang chạy trối chết sao? Làm gì nhanh như vậy? Hay là muốn chết?

Bắt được thị trưởng ngồi trên một chiếc xe với vận tốc siêu cấp, chẳng phải mình sẽ nhanh chóng xuống chức sao?

"Anh chạy chậm một chút!" Cuối cùng Lâm Duẫn Nhi không nhịn được nữa, quát lên với Ngô Thế Huân.

"Anh không có thời gian!" Ngô Thế Huân lạnh nhạt nói một câu, ánh mắt vẫn thủy chung nhìn về con đường phía trước.

"Tôi không thiếu thời gian!" Lâm Duẫn Nhi quay sang nói với anh.

"Anh thiếu!" Ngô Thế Huân khẽ hướng về phía Lâm Duẫn Nhi, cười cười.

"Đáng ghét! Bị người ta bắt chạy quá tốc độ, anh liền. . . . . ."

"Xin mời thị trưởng đại nhân tha cho tôi một mạng!" Ngô Thế Huân tiếp tục: "Đến đây đi, thị trưởng đại nhân yêu dấu!" Nói xong, chiếc xe đã vững vàng dừng lại trước cổng lớn của cao ốc thị trưởng.

Lâm Duẫn Nhi khó tin nhìn anh, một giây kế tiếp đã bước xuống xe.

"Ngô Thế Huân ơi!"

Đương lúc Ngô Thế Huân bước xuống, đi theo Lâm Duẫn Nhi vào bên trong, một giọng nói nũng nịu của phụ nữ liền hướng về phía anh....

Hai người đều sửng sốt, dừng bước.

~Hết Chương 14~

EDIT II SEYOON II BÀ XÃ MẠNH MẼ CỦA TRÙM XÃ HỘI ĐEN IIWhere stories live. Discover now