Chap 13: Anh thích em

158 10 0
                                    

Lâm Duẫn Nhi trợn trắng hai mắt, được rồi, có lẽ lần này là do mình hiểu sai, nên mới lấy mấy thứ kia ra.

"Đi theo tôi!" Lâm Duẫn Nhi lê dép về phía gian phòng đặt dụng cụ ở bên ngoài, nhưng, vừa đi chưa được mấy bước liền ngừng lại, khiến người đàn ông phía sau lập tức đụng vào người cô.

Lâm Duẫn Nhi cố định thân hình, mừng quá, cũng may là khả năng giữ thăng bằng của mình không tệ, bằng không, anh ta to con như vậy, khẳng định sẽ đánh ngã mình sang một bên.

"Anh không lo nhìn đường hay sao?" Lâm Duẫn Nhi hướng về phía anh, rống to, nhướn mi trừng mắt nhìn anh một hồi lâu.

"Đi theo bước chân của thị trưởng không dễ dàng phạm sai lầm!" Ngô Thế Huân nhìn cô một chút, lùi về phía sau một bước.

Lâm Duẫn Nhi không thể nói được gì, bởi mình nói không ra!

"Mang theo mấy cái dụng cụ kia! Đem đến phòng chứa đồ!" Lâm Duẫn Nhi ra lệnh cho Ngô Thế Huân.

"Anh. . . . . ." Ngô Thế Huân đang nghĩ phải cự tuyệt như thế nào.

"Chẳng lẽ bảo một cô gái chân yếu tay mềm như tôi cầm sao?" Lâm Duẫn Nhi nhìn anh, hỏi ngược lại một câu.

"Em? Chân yếu tay mềm?" Ngô Thế Huân trợn tròn hai mắt.

"Có đi hay không?" Lâm Duẫn Nhi chỉ hỏi bốn chữ.

"Đi!" Ngô Thế Huân lập tức trả lời.

Xoay người, lập tức chạy trở về, cầm lấy mấy món dụng cụ kia, vội vàng chạy đến gần Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi nhìn anh cầm mấy món dụng cụ đó giống như đang bắt hai ba con gà con, không nhịn được nhoẻn miệng cười, nhưng, ngay sau đó liền che miệng lại, đi về phía phòng chứa đồ.

Hiển nhiên, Ngô Thế Huân không hề để ý đến một màn này....

Rốt cuộc cũng lấy được mấy món dụng cụ cần thiết, Ngô Thế Huân lập tức bắt tay vào việc.

Gì chứ, không thể đắc tội với cọp mẹ được. Bây giờ đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Ngô thị, bang chủ Hoa Long bang đích thân xông pha ra trận - sửa khóa cửa.

Ngô Thế Huân ở trần, mồ hôi không ngừng chảy dài trên làn da màu đồng thiếc, còn cô gái kia, lúc này đang nằm trên giường lớn, thoải mái nhàn nhã xem quyển sách yêu thích của mình.

Ngô Thế Huân liếc nhìn cô gái kia một cái, bàn tay chợt dừng lại.

"Sửa xong nhanh lên một chút! Không cho phép lười biếng!" Lâm Duẫn Nhi cũng không thèm để mắt đến, nhưng miệng thì lại đang hét lên với anh.

Hắc hắc, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Ngô thị, đi sửa khóa cửa cho mình, cảm giác này dường như cũng không tệ lắm! Lâm Duẫn Nhi vừa nhìn sách, vừa cảm thấy vô cùng thoải mái trong lòng.

"Anh khát!" Ngô Thế Huân nhìn Lâm Duẫn Nhi, nói một câu.

"Anh tiếp tục đi!" Lâm Duẫn Nhi nói xong, lập tức đặt quyển sách lên trên bàn đọc, mặc vào chiếc áo khoác nhỏ, đi ra bên ngoài: "Đừng quên, nửa giờ!"

Cổ họng của Ngô Thế Huân chuyển động xuôi ngược, âm thanh liền mắc kẹt ngay chỗ ấy.

Vẫn là! Mình phải nhẫn nhịn!

Ngô Thế Huân lại tiếp tục công việc.

Cuối cùng Lâm Duẫn Nhi cũng xuất hiện với ly sữa tươi nóng hổi trên tay.

Lâm Duẫn Nhi đặt ly sữa tươi lên bàn đọc sách, hướng về phía Ngô Thế Huân đang nửa quỳ trên sàn nhà sửa khóa, nói: "Sữa tươi, anh uống đi!"

Ngô Thế Huân đưa ánh mắt về phía cô, nhìn ly sữa tươi, lại nhìn sang cái khóa cửa kia một chút, trả lời: "Còn một chút nữa thôi, làm xong anh uống ngay."

Anh là người có tính nhẫn nại rất mạnh, chỉ cần một khi anh muốn làm gì, nhất định sẽ kiên trì đến cùng. Nhưng, đối với việc Lâm Duẫn Nhi bưng ly sữa tươi đến cho mình, trong lòng lại vô cùng cảm động. Vốn tưởng rằng mình sẽ có một ly nước lọc, hoặc là nước lạnh cũng không chừng. Nào ngờ đâu kết quả lại bết bát hơn trong tưởng tượng. Hì hì, vậy thôi sửa xong hẵng uống đi.

Lúc này, hạt mầm vui sướng đang nảy nở trong lòng Ngô Thế Huân, khiến anh bỗng nhiên muốn ngâm nga một ca khúc nào đó.

Nhưng, chợt ngừng lại, không biết cô ấy có thích mình hát hay không – ngũ âm* của mình không được hoàn chỉnh.

*ngũ âm: âm hầu (cổ họng), âm nha (răng hàm), âm thiệt (lưỡi), âm xỉ (răng cửa). âm thần (môi.)

Lâm Duẫn Nhi nhìn anh, khẽ cười cười.

Nhìn thấy dáng vẻ của anh hiện giờ, vẫn có thể tha thứ cho sự lỗ mãng trước đó. Thế nhưng bản thân mình vẫn chưa tra ra ngọn ngành chuyện gì đã xảy ra vào đêm ấy.

Nghĩ tới đây, Lâm Duẫn Nhi liền hướng về phía Ngô Thế Huân, hỏi: "Lần đó, tại sao tôi lại ở trong Dạ Thành Túy Sinh?"

Động tác của Ngô Thế Huân trong nháy mắt chợt ngừng lại, nhìn chằm chằm vào cái khóa cửa kia, dừng mấy giây, vờ như không nghe thấy câu hỏi của Lâm Duẫn Nhi, bàn tay "rắc rắc" một tiếng, sửa khóa cửa trở về hình dạng ban đầu.

"Sửa xong rồi!" Ngô Thế Huân đứng lên, đi một mạch ra ngoài.

Nhưng, lúc này Lâm Duẫn Nhi cũng kịp gọi anh lại: "Ngô Thế Huân!"

Ngô Thế Huân dừng bước chân.

Không xoay người, bây giờ mình vẫn chưa nghĩ ra được câu trả lời thỏa đáng cho câu hỏi mới vừa nãy của cô ấy.

Lâm Duẫn Nhi trực tiếp bước xuống giường, tay phải đặt lên bả vai của Ngô Thế Huân, sức mạnh ấy khiến anh cảm thấy có chút đau đau.

"Nói, tại sao tôi lại xuất hiện tại Dạ Thành Túy Sinh?" Lúc này Lâm Duẫn Nhi lạnh lùng thốt lên.

Ngô Thế Huân thuận thế xoay người về sau, đối mặt với cô: "Bởi vì, bởi vì. . . . . ." Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân à, đầu óc của mày để làm gì vậy, lý do đó, lý do!

"Nói!" Trong con ngươi của Lâm Duẫn Nhi lóe lên một tia nguy hiểm, toàn thân toát ra sát khí bao vây lấy cả hai người. Ép tới khiến Ngô Thế Huân có chút hô hấp không nổi.

"Anh thích em!"

Lâm Duẫn Nhi nghe thấy thế, bỗng sửng sốt!

Anh thích em.

Ngô Thế Huân cũng sửng sốt!

Tự mình vốn không nghĩ tới sẽ nói ra những lời như vậy!

Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân ơi, mày thật là thiếu tự chủ.

Sát khí khắp người Lâm Duẫn Nhi dần dần biến mất, cánh tay đang khoác trên vai Ngô Thế Huân cũng bỏ xuống: "Không còn sớm nữa, anh đi ngủ đi!"

"Ách. . . . . ." Ngô Thế Huân nhìn cô, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng, Lâm Duẫn Nhi đã nói trước: "Tôi đã có người mình thích!"

Ngô Thế Huân có chút cứng đờ, nhưng, nhìn thấy cô đang đi đến bên giường, rốt cuộc không nhịn được nói: "Đêm đó, thật xin lỗi! Anh cho em uống thuốc uống Bắc, thế nên. . . . . ."

"Ngủ ngon!" Lâm Duẫn Nhi lạnh nhạt nói một câu với Ngô Thế Huân, bịt kín chăn, không để ý đến anh.

Ngô Thế Huân đứng nhìn một hồi lâu, xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa lại, khóa kỹ.

Hết than lại thở, Ngô Thế Huân nhìn mớ dụng cụ trong tay, đi về phía phòng chứa đồ....

***

Ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng khoan khoái, soi vào da thịt mang đến một cảm giác ấm áp dễ chịu.

Thỉnh thoảng, có cơn gió thổi qua, làm tăng thêm cảm giác mát dịu tuyệt vời.

Cuối cùng Lâm Duẫn Nhi cũng tỉnh lại, theo thói quen nhìn lên chiếc đồng hồ trên bàn đọc sách.

Chết rồi! 9 giờ 20 phút! Mười giờ mình có mở hội nghị thị trưởng! Quên dậy sớm! Xong luôn, chắc chắn lại bỏ mất bữa sáng!

Lập tức nhảy bật dậy từ trên giường, vội vàng xông vào phòng tắm rửa mặt, cũng không quản bên trong thư phòng còn có ai hay không, tóm lại là gấp rút làm chuyện của mình.

Làm xong tất cả đâu vào đó, mặc quần áo chỉnh tề, liền đi ra khỏi phòng, nhưng khi vừa đi qua phòng ăn, vô tình nhìn sang, lại trông thấy hình ảnh làm ấm áp trái tim Lâm Duẫn Nhi.

~Hết Chương 13~

ó việc gì không?Không có gạt tôi?""A. . . . . ." Ngô Thế Huân toát mồhôi, cô gái này thật là khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.

~Hết Chương 9~  

EDIT II SEYOON II BÀ XÃ MẠNH MẼ CỦA TRÙM XÃ HỘI ĐEN IIWhere stories live. Discover now