Chương 44.

4.9K 477 67
                                    

"Cho dù ngươi muốn ăn ta, ta cũng sẽ không hại ngươi."


Ngày xưa Hán Vương gào khóc, Vương phi vẫn có thể dỗ dành nàng. Điện hạ chỉ nhát gan một chút, đáng yêu một chút, nhưng không phải không hiểu chuyện, khuyên nhủ qua loa, nàng sẽ ngừng khóc, có lúc mặc dù trong lòng vẫn oan ức, phòng nàng lo lắng, điện hạ cũng thút tha thút thít mà cố nén nước mắt, bày ra vẻ không còn khổ sở nữa.

Nhưng mà lúc này, khiến nàng ấy thương tâm gào khóc như vậy, lại là nàng.

Trong cơn ngươi đỏ bừng của Hán Vương tràn đầy hoảng sợ, Vương phi miễn cưỡng dừng bước.

Trong lòng Hán Vương đầy sợ hãi, nàng thuở nhỏ chỉ sợ quỷ sợ quái, đột nhiên biết Vương phi ngày ngày thân cận lại là một yêu quái, nàng tất nhiên phải sợ hãi. Nhưng thời điểm nàng khóc, Vương phi đều sẽ ôn nhu an ủi, sẽ ôm lấy nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng lau nước cho nàng, hiện tại lại không có. Hán Vương không thể nói được là do sợ hãi, hay do thứ khác, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, mới vừa lau đau, liền lại ướt đẫm.

Vương phi bất đắc dĩ, ôn nhu nói: "Điện hạ đừng khóc."

Hán Vương theo bản năng mà nghe theo Vương phi, hai tay càng gấp gáp mà lau nước mắt đi, chỉ chốc lát sau, liền chỉ còn lại một hồi một hồi, nhẹ nhàng khóc thút thít, nước mắt lại không còn.

Ngoan ngoãn, vẫn cứ Vương phi nói thế nào, nàng liền làm thế đó.

Vương phi khẽ cười, nhưng vào trong mắt Hán Vương, lại là đau khổ tối tăm. Tâm Hán Vương, như bị đâm một trận, tâm vô cùng đau đớn, nàng muốn tiến lên, ôm Vương phi một cái, nói với nàng ấy ngươi đừng khổ sở, nhưng dưới chân như bị cố định, như thế nào cũng không cử động được.

Các nàng ngày ngày gắn bó, chưa từng có thời điểm mặt đỏ tức giận, bởi vì nàng là yêu, liền xa cách như vậy. Tim Vương phi như bị đao cắt, nhưng cũng biết điện hạ lúc này tất nhiên tâm loạn như ma, nàng không muốn ở lại đây làm khó dễ nàng ấy, chỉ cố nén chua xót, hóa giải yêu pháp mà người hầu trúng.

Hoa mai yêu đạo hạnh không bằng Vương phi, chỉ cần đợi chốc lát, người hầu liền có thể tỉnh lại.

Hán Vương hồn bay phách lạc đứng đó, Vương phi nhìn nàng một chút, muốn đưa tay sờ sờ gáy mềm của nàng, nghĩ đến ánh mắt sợ hãi của nàng, cuối cùng nhịn xuống, hóa thành một trận gió, rời đi trước.

Người hầu bị hoa mai yêu thi pháp mê đảo, chờ tỉnh lại tất mê man, Vương phi bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, tất nhiên không thích hợp, nàng đi về trước, cũng có thể tránh được lắm chuyện.

Hán Vương đã biết Vương phi là yêu, lúc này mắt thấy bóng người nàng đột nhiên biến mất, tựa như một minh chứng, chứng minh nàng là yêu.

Hán Vương hoảng hốt một hồi, tự lẩm bẩm, A Dao là yêu. Viền mắt nhất thời nóng lên, suýt nữa lại rơi lệ.

Chúng người hầu lần lượt tỉnh lại, thấy điện hạ không việc gì, tất nhiên đại hỉ , còn vì sao bỗng nhiên té xỉu, ai cũng nghĩ không thông, muốn hỏi nhau một câu, lại thấy Hán Vương vẻ mặt thẫn thờ, đều ngậm miệng không dám nói.

[BHTT - Edit] Đào Hoa Khúc - Nhược Hoa Từ ThụWhere stories live. Discover now