Chương 27

5K 276 7
                                    

[Vân Đoan] rút cuộc lần nữa thuận lợi hơ khô thẻ tre (*chỉ việc hoàn thành một tác phẩm, thời xưa thường viết lên thẻ tre, rồ hơ khô mực), tại buổi họp báo đóng máy, Đồng Ấu Ninh tự mình phát biểu, là vì điện ảnh cố gắng. Phóng viên tự nhiên là lôi chuyện cũ ra nhắc, lại đề cập tới sự việc tại tiệc mừng Thực Sang tròn hai mươi năm áp chế thể diện Thực Sang ảnh nghiệp. Đồng Ấu Ninh đặc biệt thành khẩn, nghiêm túc lần nữa nói xin lỗi:

"Cái này thật sự là hiểu lầm, có lẽ mọi người không biết, người chế tác [Vân Đoan] từ sớm đã tới tìm tôi nói chuyện, tôi cùng nhà chế tác mới của [Vân Đoan] cũng đã là bạn tốt nhiều năm, một lời liền đáp ứng, không nghĩ tới về sau sẽ gây ra loại sự tình này. Thật sự rất xin lỗi, quay về tôi sẽ tới tận nhà tạ lỗi ..."

Thư Tử Tĩnh ngồi trong phòng khách, cầm trong tay điều khiển từ xa, đối diện là dáng tươi cười của Đồng Ấu Ninh hiện trên TV mà ngẩn người.

Nghe thấy tiếng bước chân, nàng tranh thủ thời gian đổi kênh, kết quả là người hầu đưa cơm và hoa quả.

"Tiểu thư, muốn ăn cái nào trước?" Người giúp việc hỏi.

Thư Tử Tĩnh nhớ tới lần trước tụ hội, đã là lễ Giáng Sinh năm trước, Đồng Ấu Ninh ăn hơn phân nửa khối bơ dừa.

Thư Tử Tĩnh: "Giúp tôi cắt một phần bơ dừa, thêm kẹo, cám ơn."

Học kỳ mới đã khai giảng gần một tháng, Thư Tử Tĩnh mỗi ngày đều đến lớp, nhưng tâm tư không có đặt tại học tập, ngay cả lớp học đàn violon ngày Chủ nhật cũng đều không tập trung.

Ngày đó Đồng Ấu Ninh đưa cho nàng một cái bong bóng, sau rời đi, nàng mê mang thật lâu, đoán không ra ẩn ý của Đồng Ấu Ninh, hoặc là nói nàng cũng không am hiểu đi đoán ý người khác khi tâm tư không nói ra khỏi miệng, tổng cảm thấy sẽ có sai sót.

Từ nhỏ Mẹ nàng liền hy vọng nàng có thể làm một nghệ sĩ đàn violon, từ bốn tuổi nàng đã bắt đầu tiếp xúc Piano, bồi dưỡng chuẩn âm chính xác, rèn cảm giác nắm bắt tiết tấu, cũng là bắt đầu là trụ cột trình diễn nhạc cụ. Lúc sáu tuổi Mẹ nàng tìm đến Khải Mông – vĩ cầm gia nổi danh lúc ấy trở thành lão sư cho Thư Tử Tĩnh, lão sư Khải Mông nhận xét nàng tuy rằng thân không cao, nhưng đối với đàn violon rất có thiên phú, nếu dốc lòng học tập, sau này rất có thể trở thành vĩ cầm gia xuất sắc.

Bản thân Mẹ Thư Tử Tĩnh xuất thân là nghệ nghĩ Violon, đối với việc con gái kế thừa thiên phú âm Nhạc của mình vô cùng vui vẻ, tự nhiên cũng toàn lực đốc thúc nàng tại phương diện học nhạc, hy vọng một ngày kia nàng có thể trở thành vĩ cầm gia xuất sắc.

Thư Tử Tĩnh lúc nhỏ trên căn bản vẫn là một đường học đàn, mãi cho đến trước lúc lên đại học, nàng bỗng nhiên đối với Mẹ nói: "Con muốn làm đạo diễn."

Mẹ cho rằng nàng đang nói đùa, nhưng nàng rất kiên định: "Mẹ, Con rất nghiêm túc, Con muốn làm đạo diễn, con muốn thi vào B Đại, khoa đạo diễn."

Khoa đạo diễn, B Đại nói dễ vậy sao, nhưng Thư Tử Tĩnh đối với ngành học xa lạ này tốc độ học tập hơn hẳn với người thường. Rất sớm Mẹ nàng liền phát hiện, Thư Tử Tĩnh so với bạn bè cùng lứa tuổi khi học tập thứ gì đó, nàng luôn có thể nhanh hơn người khác tìm được quy luật cơ bản, khi người khác vẫn còn đang tại điểm nhập môn nàng đã rõ như lòng bàn tay. Cho nên khi con gái bỗng nhiên đưa ra quyết định bỏ qua mười mấy năm luyện đàn Violon, chuyển sang mục tiêu làm đạo diễn, Mẹ nàng quan tâm không phải nàng có thể hay không thi đậu vào trường đại học mà nàng mong muốn, chẳng qua là khó hiểu, nàng tại sao phải có quyết định như vậy?

Thư Tử Tĩnh chính thức trả lời là so với đàn Violon, nàng càng ưa thích điện ảnh hơn. Dù sao Ba ba nàng là tổng tài công ty điện ảnh lớn, từ nhỏ nàng cũng được điện ảnh hun đúc không ít, lần này chân tình biểu lộ muốn theo đuổi, suy nghĩ cẩn thận cũng không tính quá đột ngột hay kỳ quái. Chẳng qua là, Mẹ nàng thủy chung cảm thấy với tư cách một nghệ sĩ đàn Violon nếu so với làm đạo diễn dãi nắng dầm mưa thì ưu nhã hơn.

Thư Tử Tĩnh có một người mẹ rộng lượng, tôn trọng mọi quyết định của nàng đối với nhân sinh chính mình, toàn lực ủng hộ nàng thi vào khoa đạo diễn trường B Đại.

Thật đúng là nàng thi đậu rồi.

Mẹ nàng vừa kiêu ngạo lại lo lắng, đến hôm nào đó con gái thật sự trở thành một đạo diễn, nhất định phải đi vào vui cười, lăn lộn trong vòng tròn luẩn quẩn phức tạp của ngành giải trí. Không biết có phải hay không là chỉ số thông minh cao nên ảnh hưởng tới phương diện tình cảm, Thư Tử Tĩnh trên phương diện đối nhân xử thế luôn luôn lúng túng chậm nửa nhịp, chưa bao giờ so đo chịu thiệt, cũng sẽ không tính toán, mưu trí, khôn ngoan. Ở nhà Mẹ tất nhiên ưa thích, nhưng lại tiến tới đi vào ngành giải trí... Mẹ nàng thật sự là khó yên tâm.

Mẹ nàng cũng tính toán tốt mấy con đường, trước tiên cứ để cho nàng học tập, đạo diễn cũng chia rất nhiều loại, đạo diễn kịch âm nhạc, đạo diễn kịch bản truyền hình, điện ảnh, đạo diễn ca vũ kịch cũng là đạo diễn, trong giới đạo diễn này nàng cũng nhận thức không ít, đến lúc đó sẽ tìm một tiền bối mang theo nàng, cũng có thể rất nhanh nhập hành.

Bản thân mẹ nàng vốn đã nghĩ đến rất tốt, thế nhưng Thư Tử Tĩnh trong lòng sớm đã hạ quyết tâm muốn làm đạo diễn điện ảnh.

Không có vì lý do gì khác, chỉ vì ba chữ —— Đồng Ấu Ninh.

Đồng Ấu Ninh đã không quá nhớ rõ, có tiểu cô nương tại sinh nhật 17 tuổi gặp được nàng, vừa gặp đã thương.

Ngày đó Đồng Ấu Ninh mặc một thân váy dài hoa lệ, mái tóc dài tự nhiên, trong đám người hết sức bắt mắt. Nàng có thể cùng mỗi người đều vui vẻ bắt chuyện, rồi lại có thể lập tức bứt ra. Nàng là tiêu điểm của tất cả mọi người, thậm chí đã đoạt danh tiếng thọ tinh, rất có lễ phép cầm lấy hộp lễ vật tinh xảo đi đến trước mặt Thư Tử Tĩnh:

"Em là Tử Tĩnh? Đều đã lớn như vậy rồi."

"Chúng ta trước kia đã gặp qua sao?" Thư Tử Tĩnh luôn luôn không để ý ngành giải trí khi đó cũng không biết Đồng Ấu Ninh là ai, tuy rằng lúc đó Đồng Ấu Ninh đã là siêu tân tinh ảnh đàn, nhân khí ở vào giai đoạn nổ tung bay lên.

Đồng Ấu Ninh thấy tiểu cô nương này lớn lên đáng yêu, còn nhất phái khờ khạo ngây ngô, nhịn không được nói: "Há lại chỉ có từng gặp mặt đâu."

Thư Tử Tĩnh chờ nàng nói tiếp, ai ngờ, không có câu tiếp theo, chỉ có một tiếng "Happy Birthday."

Phương thức Đồng Ấu Ninh nói chuyện chỉ nói một nửa tuyệt đối không phải nhất thời tâm huyết dâng trào, Sau này Thư Tử Tĩnh mới biết được, cái này là điểm xấu của nàng ấy.

Một đêm kia, Thư Tử Tĩnh vẫn luôn nhớ tới người này —— các nàng có từng gặp qua sao? Đã xảy ra chuyện gì? Nhưng khi đó lại quá nhỏ... Cái trí nhớ này cũng quá xa xưa rồi. Huống chi... Thân là trẻ nhỏ nàng có thể làm cái gì đây?

Về sau nàng hướng hội bạn nghe ngóng người này là ai, sau khi đạt được giải đáp, cảm thán nguyên lai nàng lợi hại như vậy, lại đi hỏi Mẹ: Đồng Ấu Ninh cùng nhà mình có cái gì quan hệ không, Mẹ nói cũng không tính quan hệ sâu sắc gì, bất quá là trên lịch sử gia tộc từng có hợp tác, xuất phát từ lễ phép, ngẫu nhiên sẽ có chút ít vãng lai. Nhiều năm trước họ hàng hai nhà hoàn toàn chính xác từng có một lần gia tiệc, khi đó Ấu Ninh cũng không lớn, trông thấy con đáng yêu liền lôi kéo con đi chơi, chơi cái gì? Mẹ đây nào biết được?

Thư Tử Tĩnh trong đầu trống rỗng —— sao có thể một chút ấn tượng đều không có, quá thua lỗ!

Ba năm này Thư Tử Tĩnh một mực sau lưng Đồng Ấu Ninh ủng hộ, cũng không phải không có trực tiếp biểu đạt thiện cảm, nhưng Đồng Ấu Ninh chính là bỏ qua nàng. Lúc này nàng có xem qua kịch bản [Gió đông ván], kịch bản này vô cùng tốt, liền nghĩ ngay đến bộ dạng Đồng Ấu Ninh hoàn toàn trùng khớp với nhân vật nữ chính, khí chất phi phàm phù hợp. Đó là một nhân vật tốt, giống như là Đồng Ấu Ninh yêu cầu nào cũng hảo hảo đáp ứng, nhất định có thể góp một viên gạch cho sự nghiệp của nàng, lúc này mới tùy hứng mà yêu cầu đạo diễn tổ kịch nhất định tìm Đồng Ấu Ninh làm nhân vật nữ chính.

Kết quả... Thư Tử Tĩnh thở dài, đại khái là trước đó không có tự mình đánh tiếng, làm cho nàng không vui rồi. Nhưng nếu như đánh tiếng, nàng chắc chắn sẽ không đáp ứng.

Giống như từ khi các nàng nhận thức đến nay, Đồng Ấu Ninh cũng rất ít thuận theo nàng.

Người hầu dùng lưỡi đao bổ quả bơ dừa thành hai nửa, hai nửa đối nghịch đổ ra uốn éo, bỏ đi hột lấy ra thịt quả, cắt thành từng mảnh đặt trong mâm thủy tinh.

Thời điểm trở ra lấy đường trắng, quản gia đi đến.

"Tiểu thư, đồng gia tiểu tỷ đưa tới lễ vật."

Quản gia đem trong ngực hoa tươi cùng với một cái hộp nhỏ màu đỏ sậm đặt ở trên bàn trà.

Hoa tươi màu trắng cùng lễ hộp thắt dây lụa màu xanh lá, Thư Tử Tĩnh cởi bỏ dây lụa, thấy bên trong là hoa Tulip màu trắng mà nàng ưa thích, phối hợp nụ cúc tươi non, lộ ra tươi mát nhìn hết sức đẹp mắt. Trong hộp màu đỏ sậm là một đôi bông tai kim cương.

Trên bông hoa Tulip có một tấm thiệp: Tử Tĩnh, chúc em hôm nay hảo tâm tình. Bên dưới bên phải có đề tên.

Không nói đến tạp thiếp in máy nhìn không ra chữ viết, chỉ nhìn về phần dụng tâm này cũng biết tuyệt không phải xuất phát từ Đồng Ấu Ninh.

Lại là Lục Tĩnh Sanh đến hoà giải.

Thư Tử Tĩnh phát một cái voice chat đưa tin cho Lục Tĩnh Sanh: "Jess, Chị không cần lo lắng cho em, em rất khỏe. Lần này là em tùy hứng không có giận em đã rất tốt rồi."

Điện thoại Lục Tĩnh Sanh chấn động, đặt ở trong túi, không nghe thấy.

Giờ phút này nàng đang ở trong cao ốc Thực Sang ảnh nghiệp, ngồi đối diện là Khương Bác Văn cùng với con trai của hắn và Ngu Minh Đình, Khương Hạo.

Lục Tĩnh Sanh biểu lộ có chút ngưng trọng: "Cho nên, còn không có tin tức Ngu tỷ sao?"

Khương Bác Văn: "Lúc trước là một mực không thể liên hệ được, tôi lo lắng nàng gặp chuyện không may, tìm đến đại sứ quán địa phương, đang muốn báo án, nàng gọi điện thoại cho tôi ... Nói..."

Lục Tĩnh Sanh thấy hắn có chút ấp a ấp úng, ánh mắt còn tại trên mặt con trai quét một chút, lập tức hiểu ý: "Ngu tỷ là lo lắng việc A Hạo quá sớm tiến vào ngành giải trí sao?"

Khương Bác Văn gật nhẹ đầu: "Không sai, Minh Đình nói A Hạo vừa mới lên tiểu học, còn là một tiểu hài tử, vẫn nên là dùng việc học làm trọng tâm. Về phần quay phim gì đó chờ hắn lớn hơn chút nữa rồi hãy nói".

Khương Hạo ngồi ở một bên miệng cong lên, rất không vui: "Ba ba, người trước kia từng nói con bảy tuổi, là đại hài tử, như thế nào hiện tại lại thành tiểu hài tử rồi?"

Khương Bác Văn có chút lúng túng, gần đây những việc này đều dạy hắn có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.

Thời điểm thê tử mất liên lạc hắn vô cùng lo lắng, tại tiệc mừng Thực Sang tròn hai mươi năm lần kia Lục Tĩnh Sanh đến cùng hắn nói quay một bộ phim muốn mời nhi tử nhà mình tới làm khách mời một chút. Khương Bác Văn biết con trai của mình rất xinh đẹp, thời đoạn sơ sinh liền đánh qua quảng cáo, nhiều năm qua cũng liên tiếp có người đến tìm nhóc làm ngôi sao nhỏ tuổi. Bản thân Khương Hạo cũng kích động, lần này Lục Tĩnh Sanh mở miệng, vừa vặn nội dung bên trong hạng mục nàng làm có một nhân vật tiểu hài tử, đặc biệt phát triển, Khương Hạo rất thích hợp.

Tuy rằng nhà mình cũng làm điện ảnh, nhưng phong cách điện ảnh của Thực Sang rất khó tìm một ra một cái nhân vật cho nhi đồng phát triển, Lục Tĩnh Sanh rất có thành ý, kịch bản đều đã mang đến, nhân vật này xác thực rất thích hợp với Khương Hạo.

Trong nhà việc nhỏ đều nghe Ngu Minh Đình, nhưng việc lớn vẫn là Khương Bác Văn làm chủ. Nếu như nhi tử muốn tham diễn, vậy khiến cho nhóc thử một chút đi.

Mấy ngày trước, đạt được sự đồng ý của người giám hộ, Lục Tĩnh Sanh lập tức tổ chức buổi họp báo, đây là thêm nhiệt cho làn sóng [Hành hỏa].

Đội ngũ tuyên truyền Bác Triển có chút nghĩ mãi mà không rõ vì cái gì Lục Tĩnh Sanh muốn trước tiên đem tiểu hài tử xung trận, để cho tiểu hài này cùng mấy diễn viên trẻ tuổi tiếp nhận phỏng vấn, thậm chí còn thả ra một phần hình chụp chung của chính mình và Khương Hạo.

Người khác đều xem không hiểu, nàng cũng không cảm thấy gì, chỉ cần người nên hiểu – hiểu được là được rồi.

Hình ảnh tuyên truyền phát ra ngoài không đến nửa ngày, Khương Bác Văn liền hẹn Lục Tĩnh Sanh, nói rất rõ ràng, thê tử không quá đồng ý để nhi tử tiến vào giới văn nghệ, chuyện này nên chậm rãi.

Khương Hạo đến cùng diễn hay không diễn, đối với Lục Tĩnh Sanh mà nói không quan trọng. Nhóc không diễn, thì vẫn còn rất nhiều tiểu nam hài đáng yêu có thể lên đại màn ảnh.

Quan trọng nhất là, nàng đã nhận được cuộc điện thoại như trong dự liệu.

Từ Thực Sang ảnh nghiệp trở về, đêm dài vắng người, Lục Tĩnh Sanh thấy cái số này đã biết rõ là ai nên ấn trả lời rất nhanh, xoa bóp miễn nhắc đến, ngồi trên ghế sofa ở sân thượng một bên uống rượu nho, một bên nghe thanh âm đầu bên kia điện thoại.

Đầu điện thoại bên kia, thanh âm Ngu Minh Đình nghe rất nóng nảy: "Lục Tĩnh Sanh, họa không tha người nhà, cô chưa nghe nói qua sao?"

Lục Tĩnh Sanh: "Cô có tư cách gì cùng tôi nói những thứ này?"

Ngu Minh Đình trầm mặc một lúc rất lâu, cuối cùng nói: "Tôi ngày mai đi tìm cô."

Lục Tĩnh Sanh cúp điện thoại.

Bên này cùng hạng mục [Hành hỏa] họp, bên kia theo sát công tác chuẩn bị tuyên truyền trước khi [Vân Đoan] khởi chiếu, Lục Tĩnh Sanh vô cùng bận rộn, nhưng có bận rộn nàng cũng khẳng định phải để cho Ngu Minh Đình một chút thời gian, coi như là nhấm nháp một chút trái cây thắng lợi.

"Tuổi còn trẻ, nhưng thật ra rất hèn hạ."

Cửa phòng làm việc vừa mở ra, Ngu Minh Đình vừa tiến đến liền ném ra một câu nói như vậy.

Lục Tĩnh Sanh ngồi ở sau bàn công tác, nhìn vị trước mắt này rõ ràng bởi vì giấc ngủ chưa đủ mà hơi có vẻ lão thái thái, cảm thấy rất buồn cười: "Đối với hạng người như nào thì dùng chiêu số dạng đó thôi, so với các ngươi nát tuyển, tôi còn thật có thể được xưng tụng một câu quang minh lỗi lạc."

"Quang minh lỗi lạc? Đem một cái tiểu hài tử 7 tuổi làm bia ngắm, cũng gọi là quang minh lỗi lạc? Cô sẽ ghi bốn chữ này sao?"

Đến lúc này Ngu Minh Đình còn rất kiên cường, một đầu tóc ngắn màu đỏ, nhìn qua có chút được bảo dưỡng, mơ hồ cũng có thể nhìn ra một chút phong thái lúc tuổi còn trẻ.

Cái tính tình này, hoàn toàn chính xác sẽ kéo cho nữ hài tử ưa thích.

Lục Tĩnh Sanh đứng dậy: "Từ đầu đến cuối tôi đều không có muốn đối với con trai cô gây bất lợi, tôi chỉ là muốn đem cô dẫn ra, cô nhưng thật ra mắc câu vô cùng nhanh. Đây không phải là đáng thương tấm lòng thiên hạ của cha mẹ? Bất quá lên kế hoạch hãm hại tình nhân cũ từng cùng giường chung gối đồng thời cũng hủy hoại cả đời nàng so sánh ra, tôi còn thực chống đỡ không dậy nổi hai chữ hèn hạ này."

Ngu Minh Đình nhìn chằm chằm vào nàng: "Làm Á Khả bị ném vào trong cục cảnh sát là tôi, cùng người khác không có quan hệ, cùng con của tôi, gia đình của tôi càng không có quan hệ. Có chuyện gì hướng về phía tôi một người đến."

Lục Tĩnh Sanh cười: "Dám làm dám chịu là loại mỹ đức, không cần cô nói tôi cũng sẽ hướng về phía một mình cô mà đến."

Ngu Minh Đình ngực phập phồng một chút: "Cô đến cùng là muốn làm cái gì."

Lục Tĩnh Sanh: "Nếu như sự tình đã xảy ra, tôi chỉ muốn một đáp án." Ánh mắt của nàng sắc như chim ưng, gắt gao bắt lấy Ngu Minh Đình, "Người phía sau màn làm chủ là ai."

Giống như nàng dự liệu, khóe miệng Ngu Minh Đình giơ lên: "Cô cảm thấy tôi có khả năng nói với cô sao?"

Lục Tĩnh Sanh ánh mắt thay đổi, giống như nặn ra chút ít thương cảm nói: "Á Khả đến cuối cùng cũng không có bán đứng cô, tôi có chút hiểu được vì cái gì các ngươi có thể ở cùng nhau."

Thần sắc Ngu Minh Đình có chút biến hóa rất nhỏ, không tiếp lời.

Lục Tĩnh Sanh hai tay giao nhau ở trước ngực, chậm rãi vòng quanh Ngu Minh Đình dạo bước: "Cô sinh ra ở trong một gia đình tư sản, thời điểm lên cấp ba cha mẹ ly dị, cô đi theo phụ thân, một năm sau phụ thân tái hôn, rất nhanh hắn và mẹ kế cô sinh được con trai, liền đem tất cả yêu thương dành cho đệ đệ của cô, cô cảm thấy bị vắng vẻ, lên đại học về sau cũng rất ít về nhà, một lần về nhà liền cùng với phụ thân cãi lộn. Mẫu thân đến nước ngoài về sau cô bắt đầu một mình sinh hoạt, làm được đạo diễn toàn bộ đều bằng sự cố gắng của chính mình. Cô nếm trải qua chuyện sinh khổ, cho nên một mực sống được rất tự mình, yêu đương, thuốc phiện, rượu cồn... Chỉ cần là đồ vật có thể làm cho cô vui vẻ, cô sẽ mặc kệ bản thân mình tự tung sa vào trong đó. Cô đánh mấy bộ điện ảnh, lợi nhuận nhỏ vài nét bút, thời gian cũng trôi qua càng ngày càng tốt. Thời điểm 28 tuổi cô nhận thức Á Khả, hai người các cô ngày đêm triền miên, cô mua cho nàng rất nhiều thứ nịnh nọt nàng... Trên thực tế cô đối với tất cả bạn gái từng kết giao qua đều rất hào phóng, cũng đều tận tâm tận lực. Khó trách sau khi chia tay các nàng đều chỉ nói tốt về cô, không có bất kỳ oán thán nào, thế cho nên cô sau khi vứt bỏ Á Khả cùng Khương Bác Văn chóng vánh kết hôn, nàng cũng chỉ thương tâm rời khỏi B thành, không có tìm cô gây một điểm phiền phức nào. Cô cũng nên cảm tạ đám tiền nhiệm này của cô đi, cô bây giờ mới có thể cùng Khương Bác Văn trôi qua tốt như vậy. Nhưng mà tôi cảm thấy rất kỳ quái." Lục Tĩnh Sanh nhíu mày, "Cô bây giờ sự nghiệp gia đình song mùa thu hoạch, đúng là thời điểm nên tốt tốt hưởng thụ nhân sinh, vì cái gì còn muốn bí quá hoá liều?"

Những lời này cũng không phải câu nghi vấn đơn thuần, mà là thiết lập giải thiết. Ánh mắt Lục Tĩnh Sanh cùng Ngu Minh Đình đối chọi: "Con người của tôi có thù tất báo, nhưng tôi biết rõ cô cũng chỉ là cái quân cờ bị người khác bức hiếp thân bất do kỷ. Cô có thể tiếp tục làm người mẹ, phu nhân tốt, chỉ cần cô nói ra tên người kia. Mà tôi cũng có thể bảo hộ cô không bị bất luận cái gì quấy rối. Chuyện này chỉ có điểm tốt, không có chỗ xấu."

Ánh mắt đối chọi gay gắt của Ngu Minh Đình bỗng nhiên rút đi, cười ha hả.

Lục Tĩnh Sanh gằn từng chữ một: "Cô cười cái gì."

Ngu Minh Đình kéo ra cửa chính văn phòng: "Tiểu cô nương, cô cái gì cũng không hiểu."

Tiểu Quý vẫn đứng tại cửa ra vào, trong tay nắm một cây gậy đánh Golf, ý định bên trong vừa có động tĩnh liền vọt đi vào cứu giá. Ai ngờ Ngu Minh Đình kia đem khuôn mặt phát hỏa đi vào, lại cười lớn đi ra... Cảm tình vẫn là lão bản lợi hại, đều có thể nhảy qua tổn thương trực tiếp chỉnh nàng thành bệnh tâm thần rồi.

Ngu Minh Đình rời đi, tiểu Quý ở bên ngoài gọi:

"Boss không sao chứ!"

Lục Tĩnh Sanh chậm rãi lắc đầu, không có lại đi để ý tiểu Quý, ngồi một mình trong phòng làm việc hồi lâu.

[BHTT][Edit-Hoàn] Có Chuyện Muốn Nói Cho Em Biết - Ninh ViễnWhere stories live. Discover now