01. Anh trai (1)

2K 177 11
                                    

Ca ca.

Mùa thu năm đó, là lần đầu Seo Moonjo gặp Yoon Jongwoo, lúc ấy hắn vừa lên 7 tuổi.

Jongwoo nhỏ nhút nhát sợ hãi mà nép bên người dì cậu. Thoạt nhìn rất nhỏ bé, quần áo cũ mặc rộng hơn so với thân hình cậu rất nhiều, ẩn ẩn dưới lớp khăn quàng cổ kẻ sọc thô ráp, lộ ra đôi mắt long lanh trong trẻo, như một đứa bé gái.

Vừa nhìn đã thấy rất thích hợp để ức hiếp.

Nhưng quá yếu ớt, hắn không có hứng thú.

Hắn liếc qua chừng vài giây, sau đó mặt không biểu tình lật qua lật lại cuốn truyện cổ tích cũ rách.

"Cha mẹ của đứa nhỏ này đầu năm nay bị tai nạn mà qua đời, đời đúng là tàn nhẫn..." Mụ dì cầm khăn tay, giả vờ lau nước mắt. "Tôi thay chị mình chứa chấp nó hơn mấy tháng, đáng tiếc nhà tôi có nhiều cái miệng cũng đang chờ ăn, hôm nay cả nhà đều đói, thật sự không có cách nào mới... Xin cô, dù thế nào đều hãy nhận nó a."

Cắt. Seo Moonjo khinh thường mà cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ, chẳng lẽ bây giờ còn có người tin cái loại này lí do thoái thác? Cái gì mà không có cơm ăn, không phải là sợ thằng nhóc về sau lớn lên đòi chiếm gia tài đi?

Nghĩ như vậy, hắn không nhịn được lại nhìn lướt qua.

Người khác thì không tin, nhưng thằng nhóc tên gọi là Yoon Jongwoo này đại khái là tin sái cổ.

Đứa nhỏ này ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, nước mắt đã sắp trào ra, nhưng lại lo rằng người kia sẽ khó xử, cho nên cuối cùng vẫn là không khóc.

Không hiểu sao Seo Moonjo có chút bực bội.

"Cô nhìn đi, bộ dáng nhu thuận như thế này, lớn lên rất xinh đẹp, sau này chắc chắn sẽ gặp được gia đình tốt!" Mụ dì sợ cô nhi viện sẽ từ chối, thô lỗ giật khăn quàng cổ của Jongwoo nhỏ, véo cằm ép cậu phải ngẩng mặt lên.

Ả ta dùng sức đẩy đứa trẻ, một mặt nịnh nọt cười nói: "Nhìn xem, nhìn xem."

Yoon Jongwoo bị móng tay của ả véo đến đau đớn, nước mắt lăn dài, cuối cùng chậm rãi rơi xuống.

Có ai mà không thích những đứa trẻ xinh đẹp đâu?

Càng sớm được nhận nuôi càng tốt, còn có thể hưởng cả khối tài sản của cha mẹ nuôi để lại.

Các cô bảo mẫu ở đây nhìn nhau, một người đi đến lại gần quan sát mặt đứa trẻ, như là cẩn thận xem xét món hàng nào đó, khoé môi rốt cục lộ ra một điểm keo kiệt vui vẻ: "Quả là không sai. Nhưng là... tài chính quốc gia đang biến động, tiền trợ cấp cho viện cũng bị giảm đi, theo luật thì cô nhiều ít phải góp một phần phí."

"Cái này..."

Cô bảo mẫu không chút gì gọi là lo lắng, chậm rãi thổi thổi móng tay vừa được dũa: "Bà cũng biết đó, cho dù là con ruột hay con nuôi đều đâu có thể bị bỏ rơi tuỳ tiện như vậy. Chúng tôi thu một ít phí uỷ thác, chủ yếu cũng là vì tránh để cô làm các thủ tục phiền toái về sau."

"Ô, đương nhiên, đương nhiên rồi." Ả dì nhẹ nhàng thở phào, nhanh chóng rút ra ví tiền từ trong túi xách. "Bao nhiêu?"

Bảo mẫu đặt cây dũa móng xuống bàn, từ từ đưa lên ba ngón tay.

Hai người thầm hiểu nhau mà mỉm cười.

Một kẻ thoát khỏi cảnh bị ăn bám, một kẻ chiếm được một món hàng tốt, những người lớn ai nấy đều vui vẻ. Duy chỉ có Yoon Jongwoo ở giữa, muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt.

Seo Moonjo không tự chủ đứng lên, khẽ híp lại đôi con ngươi sâu sắc.

"Đại ca đang nhìn cái gì vậy? Ơ, thằng nhỏ mới tới này nhìn là biết nhu nhược a... Hay là mình đi dạy dỗ nó một chút?" Thằng nhỏ mũi tẹt tiếp cận hắn, tàn nhang trên mặt bởi vì hào hứng mà hơi hơi phiếm hồng.

Seo Moonjo liếc mắt nhìn nó, lãnh đạm đáp: "Tuỳ mày, tao không có hứng thú."

Jongwoo nhỏ buồn bực không lên tiếng, cho đến khi người đàn bà kia rời khỏi, cuối cùng nhịn không được nữa mà khóc thành tiếng.

"Dì ơi, dì..." Cậu vừa mếu vừa kêu, như con chim non, chạy tới bắt lấy tà váy của ả, ngước mặt lên cầu xin. "Dì không quan tâm con sao dì? Jongwoo sẽ ngoan. Con xin dì, dì đừng vứt bỏ con..."

Ả không màng tới, hất tay của cậu ra, như chạy trốn mà bước thật nhanh ra ngoài.

Seo Moonjo tựa lưng vào cửa sắt, hắn không có quay đầu lại, nhưng nghe rất rõ tiếng động ở phía sau, bên môi nhẹ nhàng cong lên nụ cười trào phúng.

"Ai nha, đứa nhỏ này." Cô bảo mẫu nhấc Yoon Jongwoo lên, như gà mẹ bắt gà con, bâng quơ dỗ dành: "Khóc cái gì? Dì chẳng qua là đem con gửi ở đây một lúc, rất nhanh liền nhận trở về."

Yoon Jongwoo nhìn đăm đăm theo hướng người đàn bà bỏ đi. Một lát sau, cậu ngừng khóc, không biết là người ta dỗ cho nín hay là đã triệt để hết hi vọng.

Tất nhiên, người đàn bà đó sẽ không bao giờ quay trở lại.

[Munjong/Edit] Chúng Ta Đã Sớm Gặp NhauWaar verhalen tot leven komen. Ontdek het nu