PN7: Tỏa (3)

2.8K 323 91
                                    

7/9/2020
------------

Một ca làm đêm, một ngày lăng xăng chạy tới chạy lui, thêm một đêm trằn trọc khó ngủ khiến Tiêu Chiến đuối sức. Anh nhớ là đêm qua mình thức đến 3 giờ sáng. Bây giờ Tiêu Chiến nheo mắt nhìn điện thoại, chỉ mới 6 giờ.

Tiếng mở khóa cửa phòng nghe thật khẽ, chăn bị vén lên, nệm cũng lún xuống. Vương Nhất Bác về rồi, mang theo cả làn hương nước hoa quen thuộc.

Hôm nay cả Vương Nhất Bác lẫn Tiêu Chiến đều được nghỉ. Tiêu Chiến mặc kệ người vừa mới vào phòng, nhắm mắt định ngủ tiếp. Bàn tay không an phận của Vương Nhất Bác mò mẫm từ ngoài vào trong áo, leo từ hông lên tới ngực. Tiêu Chiến quen rồi, đây là động tác mời gọi, dụ dỗ Tiêu Chiến vào một loại hình "vận động" hết sức đặc thù.

"Cái gì?"

"Xả đạm."

"Anh mệt."

Giọng của Tiêu Chiến khàn khàn, vẻ mệt mỏi lộ rõ. Vương Nhất Bác hôn lên sau gáy Tiêu Chiến rồi phủ chăn lên cao, đắp cho cả hai người.

"Ngủ đi! Em ngủ với anh."

Có chuyện gì cũng mặc, ôm nhau ngủ một giấc, tạm quên đi sự đời nhiễu nhương phiền não.

*******

Ngủ một giấc, mặt trời lên chín cây sào rồi, Tiêu Chiến mới thức dậy. Thôi xong! Hai người mất cả nửa ngày chỉ để ngủ.

Tiêu Chiến quay sang nhìn người nằm cạnh. Vương Nhất Bác lúc này tóc tai bù xù, thấy rõ được quầng thâm dưới mắt. Tiêu Chiến hôn lên môi Vương Nhất Bác một cái, không nhanh không chậm, vô tình đánh thức Bé Sữa luôn.

"Anh dậy hả?"

"Ừm. Em ngủ tiếp đi!"

Vương Nhất Bác ậm ừ, lần mò tìm bàn tay của Tiêu Chiến, hôn một cái rồi mới để người ta rời giường. Tiêu Chiến ém lại góc chăn, nhìn Vương Nhất Bác một cái nữa rồi khép cửa phòng.

********

Tiêu Chiến có thói quen là khi cần suy nghĩ một vấn đề nào đó, anh thường sẽ dọn nhà. Hôm nay cũng thế, Tiêu Chiến đem cả cái căn hộ ba phòng ngủ ra lau lau dọn dọn, mệt đến bơ phờ. Tiếp đến là nấu ăn, Tiêu Chiến cứ nấu, còn ai ăn thì anh chả biết đâu. Mùi súp khoai tây lan khắp nhà, Vương Nhất Bác bị đánh thức, hít vào một hơi đầy sảng khoái.

"Anh ~"

"Dậy đúng lúc nhỉ?"

"Ruồi kêu."

"Con ruồi nào nhiều chuyện vậy?"

Vương Nhất Bác mắt nhắm mắt mở, cười hặc hặc đưa tay xoa đầu Tiêu Chiến rồi mới làm vệ sinh cá nhân. Bữa cơm trưa kiêm luôn bữa sáng diễn ra trong yên lặng, Vương Nhất Bác giành phần rửa chén. Tiêu Chiến ngồi thu lu trên sô pha xem ti vi.

Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh, vươn tay ôm ngang người Tiêu Chiến, úp mặt lên bả vai anh. Thấy Tiêu Chiến tắt ti vi, Vương Nhất Bác thỏ thẻ:

"Hôm qua đến giờ anh làm sao vậy?"

Tiêu Chiến lắc đầu.

"Lắc đầu nữa? Không có chuyện thì em hỏi anh làm gì?"

[BÁC CHIẾN - HOÀN] SỮA TƯƠI KHÔNG ĐƯỜNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ