Chương 7

1.4K 65 0
                                    

Editor: hungtuquy

Lâm Thành hưng phấn nhìn, là thật không nghĩ tới Sở Ca là một người mới, thế nhưng có kỹ thuật diễn tốt như vậy! Cùng Hoắc Lê phối hợp thế nhưng không chút nào luống cuống. Tương lai có hi vọng nha, nhưng không nghĩ tới chính là, Hoắc Lê là một diễn viên gạo cội thế nhưng lại phạm lỗi!

"Xin lỗi, là do tôi, vất vả mọi người."
Hoắc Lê xoay người khom lưng xin lỗi, trên mặt tuy rằng không hiện, trong lòng lại hơi có chút xấu hổ, hắn tay đặt trên mặt Sở Ca, bởi vì cô nắm chặt, cánh tay liền vừa lúc đặt trên ngực cô.

Vì phòng ngừa lộ tẩy, bên trong cô có mặt nội y đặc chế, cố tình y phục là loại váy áo thấp ngực, những người khác nhìn không ra cái gì, hắn lại ở gần như vậy, vị trí lại trên cao, liền tính hắn mắt nhìn thẳng, dư quang cũng có thể nhìn đến trước ngực cô có một tảng lớn trắng nõn. Hơn nữa cánh tay truyền đến xúc cảm mềm mại, cùng với trên người nàng truyền đến từng hương thơm nhạt thanh, làm hắn tức khắc có chút không khống chế được, liền quên mất nơi này là phim trường.

Người khác nhìn không ra, Sở Ca lại có thể cảm giác được thời điểm hắn vừa mới đụng vào ngực cô liền cứng đờ, đáy lòng cười trộm, bất động thanh sắc cầm quần áo phía sau đã sớm rơi đai lưng ra. Đinh Giai Nghi, nguyên lai cô đã bắt đầu động thủ, đa tạ cô cho ta cơ hội tốt như vậy.

"Hảo, lại làm một lần, bắt đầu."

Hoắc Lê đem khí niêmk trong óc mịn đuổi đi, duỗi tay nâng Sở Ca dậy, mới vừa duỗi ra tay, liền có cảm giác xúc cảm không đúng lắm, hắn thế nhưng trực tiếp đụng vào lưng bóng loáng của cô. Hơi hơi sửng sốt, theo bản năng nhìn về Sở Ca, lại phát hiện thần sắc hoảng loạn của cô, thấy hắn nhìn cô, trong ánh mắt nhịn không được có tia khẩn cầu.

Hoắc Lê hướng cô khẽ gật đầu, hắn hiểu nếu chuyện này truyền ra, khẳng định sẽ là cô không biết xấu hổ, giữa đường câu dẫn hắn sẽ bị truyền ra.

Sở Ca thừa dịp màn ảnh không có quay tới cô, hướng Hoắc Lê cảm kích cười cười. Hoắc Lê kỳ thật có chút dao động, nhìn như hết thảy đều là bình thường tiến hành, chính là ai có thể nghĩ đến bi thương sau lưng, tay hắn thế nhưng ở trên lưmg trần trụi của cô nha! Đầu ngón tay thậm chí còn có thể chạm được nhũ sường mềm mại của cô.

"Cắt! Tốt! Hôm nay liền đến đây thôi, mọi người kết thúc công việc."

Hoắc Lê nhanh chóng thu hồi tay mình, đem áo ngoài bên cạnh tùy ý để trên người cô, xoay người cùng bên ngoài ngươi ta nói nói, lợi dụng quần áo to rộng, thay cô che khuất tầm mắt bên ngoài.

Chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, vì cái gì sẽ làm như vậy? Ở cái vòng luẩn quẩn mười mấy năm, có lẽ bởi vì địa vị, có lẽ là do hắn, hắn gặp được qua nhiều cô gái có muôn hình muôn vẻ, trong đó không thiếu người có phong tình vạn chủng, dụ hoặc mười phần, nhưng chưa bao giờ có một người có thể làm hắn có cảm giác, hiện tại bất quá là một người mới xuất đạo, thế nhưng làm hắn suýt nữa ở phim trường thất thố, cô đến tột cùng có cái ma lực gì?

Sở Ca cầm quần áo quấn vào, lại đem áo ngoài khóa lại trên người, mới nhẹ nhàng mà lôi kéo quần áo Hoắc Lê. Hoắc Lê lúc này mới nhấc chân hướng ra phía ngoài đi, ánh mắt cũng không có để lại cho cô một cái. Người ngoài thấy Sở Ca lúc này mới từ trên giường xuống dưới, chỉ nghĩ cô là sợ hãi Hoắc Lê mới không dám mở miệng, vẫn luôn chờ đến bây giờ. Đều đối với cô hiền lành cười cười, Sở Ca nhịn không được bật cười, cô đây là không cẩn thận làm ảnh đế bị hiểu lầm?

Cầm quần áo gói kỹ lưỡng, Sở Ca giương mắt xem Đinh Giai Nghi, hiện tại đã không có nàng đối với mẹ mình băn khoăn, xem cô ta còn có thể nương vào cái gì thượng vị!

"Ngọc Đồng, có biện pháp gì làm ta đi vào cảnh trong mơ của Hoắc Lê?"

" Khấu trừ một tích phân, đêm nay đi vào cảnh trong mơ của nam chủ."

Sở Ca "... Ngọc Đồng ngươi thật là đủ rồi! Bị tiền chui vào trong mắt phải không?"

"Cũng không phải, ta đây là hợp lý thì thu thù lao, chỉ là ký chủ ngươi tiết tháo là càng ngày càng không có hạn cuối!"

Sở Ca "... Ngươi gì cũng nói được! Ta thế nhưng không còn lời gì để nói!"

"Nhận được khích lệ. Không có việc gì ta liền cáo từ, gặp lại!"

Ngọc Đồng hoàn toàn không còn nói chuyện, Sở Ca hơi có chút sống không còn gì luyến tiếc ngã vào trên sô pha, đầu năm nay, còn có thể hay không vui sướng chơi đùa, hệ thống đều bắt đầu biến gian trá!

"Tíng ting!" Tiếng chuông cửa vang lên.

Sở Ca nghi hoặc nhìn thời gian, lúc này đã toosi, Thẩm Thụy có việc trở về nội thành, hôm nay không có trở lại? Nhìn vào mắt mèo lại thấy Đinh Giai Nghi. Sở Ca nhướng mày, động tác thật lưu loát mở cửa.

"Đinh tỷ? Tìm em có việc sao?" Đinh Giai Nghi tuy nói mới vừa tốt nghiệp đại học, nhưng năm nay đã hai mươi lăm, Sở Ca mới vừa hai mươi tuổi, theo như quy củ hẳn là kêu một tiếng tỷ, huống hồ, giới giải trí à không trên khắp mọi nơi phụ nữ ghét nhất chính là người khác nhắc nhở tuổi của mình, đặc biệt là Đinh Giai Nghi.

Quả nhiên, Đinh Giai Nghi nghe được xưng hô, liền nhíu mày, nhưng thực mau lại buông lỏng ra, trên mặt lộ ra ý cười hiền lành ôn nhu, cô lớn lên thanh thuần, cười như vậy, nhưng thật ra rất có tính lừa gạt, nếu không phải cô(SC) biết cốt truyện, khẳng định sẽ bị lừa đến.

"Tiểu Ca, em hiện tại vội sao? Không vội nói, chúng ta đi ra ngoài ăn khuya đi, chị biết một nhà hàng đặc biệt ăn ngon, chị cũng có chút lời nói muốn cùng em tâm sự." Sở Ca trên mặt cố ý lộ ra kinh ngạc tươi cười.

"A? Đã đến giờ này rồi, Đinh tỷ còn dám ăn sao? Quả nhiên dáng người tốt chính là có thể tùy hứng, em liền không được như vậy, chị xem em này một thân thịt, cũng không dám ăn. Chúng ta hôm nay cũng đều mệt mỏi một ngày, cũng đừng đi ra ngoài, Đinh tỷ có việc nói thẳng là được."

Nói xong lơ đãng hạ thân mình xuống một chút, cổ áo to rộng trượt xuống, lộ ra bả vai mảnh khảnh còn có trước ngực có một khe rãnh thật sâu. Trên mặt ẩn ẩn run rẩy, trong ánh mắt lộ ra vẻ ghen ghét.

Ta sai rồi ~ hạ chương tới cái thịt heo bồi thường!

[Mau xuyên][edit] Nam chủ mau nằm xuốngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ