Chương 12

1.3K 59 0
                                    

Editor: hungtuquy

"Cắt! Tốt, thực tốt! Hoắc Lê, Sở Ca các ngươi có thể nghỉ ngơi một chút, tới tới tới, đem đạo cụ thu một chút."

Thanh âm Lâm Thành làm đầu óc Hoắc Lê đột nhiên nổ tung lên, hắn có chút hoảng loạn từ trên người Sở Ca bò dậy, hắn thế nhưng giống những diễn viên không có nhân phẩm, ở phim trường ăn đậu hut của nữ diễn viên! Hắn cũng không dám nhìn mặt Sở Ca, sợ hãi từ trên mặt cô nhìn thấy sự khinh thường, cùng chán ghét.

Đang muốn đứng dậy rời đi, lại cảm giác tay áo bị kéo một chút, hắn quay đầu xem, lại thấy Sở Ca duỗi tay đưa cho hắn một cái khăn ướt. Nhìn thấy môi nàng đỏ mộng, hắn mới phản ứng lại khẳng định trên môi mình trên có một chút lây dính. Không có chán ghét ở trên mặt cô, hắn trong lòng lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng lại có chút lo lắng, nếu cô về sau gặp được sự tình như vậy sẽ không phân biệt thì làm sao bây giờ? Hoàn toàn không có ý thức được hắn bắt đầu vì Sở Ca lo lắng.

Sở Ca kế tiếp không có cảnh quay, Thẩm Thụy đưa ra ý muốn đi dạo thành điện ảnh, đang định ra cửa lại nhìn thấy Đinh Giai Nghi và một người phụ nữ tiến vào. Bà ta trang điểm tân triều, bảo dưỡng thoả đáng, cùng Đinh Giai Nghi đứng chung một chỗ, cực kỳ giống tỷ muội.

Sở Ca dừng bước chân, bà ta không phải người khác, đúng là mẹ ruột của nguyên chủ, Cát Văn.

Nhìn thấy Sở Ca, Đinh Giai Nghi khóe miệng gợi lên một mạt ý cười hiền lành, lôi kéo Cát Văn đi đến trước mặt Sở Ca.

"Sở Ca ngươi quay xong rồi? Muốn ra cửa sao? Đây là mẹ của ta Cát Văn, bà sợ ta đóng phim vất vả cố ý tới xem ta. Mẹ à~, đây là người mới trong đoàn phim này đấy, Sở Ca, kỹ thuật diễn thật sự rất tốt."

Cát Văn nghe được dưỡng nữ nói như vậy, trên mặt ý cười tức khắc nhiều thêm vài chân thành, không hề có nghe ra Đinh Giai Nghi cố ý nhấn mạnh cái tên Sở Ca.

"Cháu là rất giỏi đi, Giai Nghi của chúng ta chính là rất ít khen người!"
Sở Ca điều chỉnh tốt cảm xúc, trên mặt mang theo ý cười đơn thuần, nhưng cũng không có cầm tay bà, hơi hơi hướng về phía Cát Văn gật đầu.

"Ngài khoẻ, cháu còn có việc, liền không quấy rầy mẹ con hai người ở chung, gặp lại sau."

Nói xong liền từ bên người hai người đi qua, nếu không phải vì đối phó với Đinh Giai Nghi, cô liền lời nói đều không muốn nói cùng bà ta!

Cát Văn nhíu mày liếc liếc mắt một cái nhìn bóng dáng Sở Ca rời đi, mày nhăn lại.

"Giai Nghi con về sau ít cùng nàng lui tới, cái người này giáo dưỡng thật là không tốt!"

Đinh Giai Nghi trong lòng cười lạnh, trên mặt lại mang ra một bộ dáng ngoan ngoãn tươi cười. Cát Văn đối với hình tượng của Sở Ca càng không tốt, tương lai đối với cô càng có lợi.

"Con đã biết."

Thẩm Thụy có chút lo lắng nhìn Sở Ca, người khác không biết, cô làm người đại diện nguyên lão trong nhóm đầu tiên của công chính là rõ ràng, Cát Văn còn không phải vợ của Sở Hâm mẹ ruột của Sở Ca sao?

Cát Văn nhận không ra cô, Sở Ca khẳng định nhận ra mẹ của chính mình. Thật là!

Sở Ca quay đầu lại liền nhìn thấy biểu tình của Thẩm Thụy, tức khắc cười, duỗi tay nắm cánh tay cô ấy.

"Thụy tỷ, em không có việc gì, cha yêu em đã đủ để đền bù hết thảy, lại nói, bên người mọi người đều cùng yêu thương em, em rất hạnh phúc, không cần lo lắng cho em đâu."

Thẩm Thụy xem cô không giống làm bộ, mới vỗ vỗ tay nàng.

Sở Ca cũng không lo lắng đối phó với Đinh Giai Nghi, cô ta đối Hoắc Lê là nhất định phải được, đã gần như si ngốc, cho nên cô chỉ cần công lược Hoắc Lê, đối với Đinh Giai Nghi cũng đã là một đả kích lớn. Huống hồ, cô cũng không tính toán dễ như vậy...

Nghĩ đến đây Sở Ca bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, liền đối với Thẩm Thụy nói muốn huỷ bỏ kế hoạch hôm nay, Thẩm Thụy chỉ cho rằng tâm tình cô không tốt, cũng không có quá mức để ý, hai người không có ở cùng một chỗ, tách ra hai nơi rời đi.

Nguyên lai hôm nay là sinh nhật Lâm Thành, hắn mời đoàn phim ăn cơm, Hoắc Lê cùng hắn lại nhiều năm làm bạn tốt, tự nhiên càng phải tới. Trong cốt truyện chính là vào lúc sinh nhật Lâm Thành hội tụ, Đinh Giai Nghi nhân cơ hội hạ dược, hai người phụng tử thành hôn.

Buổi tối 9 giờ, Sở Ca mặc một bộ váy liền áo đỏ rực, tóc dài xõa trên vai, trên mặt không phấn trang lại có dung mạo kinh người, làm đoàn phim người thực sự kinh diễm một phen.
Hoắc Lê nhàn nhạt liếc mắt một cái, liền thu hồi tầm mắt, trong đầu lại nhớ tới hình ảnh cô bị dục vọng khống chế, ánh mắt hơi tối lại, vội vàng từ trên bàn uống một chén rượu tính toán che dấu. Qua không bao lâu, liền cảm thấy trên người có chút nóng lên, ghế lô ồn ào oi bức, hắn nhìn qua một vòng, phát hiện Sở Ca không biết khi nào đã rời đi, trong lòng có cái gì đó, tuy đã thả lỏng nhưng vẫn là mất mát, đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí.

Hoắc Lê từ toilet ra ngoài, mới vừa đi đến bên cửa sổ liền nghe thấy ' loảng xoảng ' một tiếng, hắn theo bản năng quay đầu đi xem, lại phát hiện là Sở Ca mà hắn cho rằng đã sớm rời đi.

Nhìn cô bộ dáng xiêu xiêu vẹo vẹo liền biết cô khẳng định là uống nhiều quá, vừa mới tiếng vang chính là dưới chân cô đụng phải thùng rác bên cạnh, mắt thấy cô hướng trên mặt đất quăng ngã xuống, Hoắc Lê bước nhanh tiến lên đem cô ôm ở trong lòng ngực.

Sở Ca làm bộ bộ dáng say rượu ghé vào trong lồng ngực hắn, tay lại không an phận dọc theo cái ngực cường tráng sờ loạn, cọ càng nhiệt.

"A? Thụy tỷ nhanh như vậy đã trả lại sao? Bất quá ngực tỷ đâu rồi? Cứng quá à!"

Nói xong còn ghét bỏ duỗi tay chụp một chút, trong lòng lại đối với Hoắc Lê dáng người phạm hoa si.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

[Mau xuyên][edit] Nam chủ mau nằm xuốngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ