Chương 30

564 14 0
                                    

Editor: hungtuquy

Sở Ca rõ ràng sửng sốt một chút, trên mặt hiện ra một ít xấu hổ cùng túng quẫn, còn có chút ngượng ngùng. Ngọc Đồng đã sớm thông báo hắn ở ngoài cửa, cho nên, cô mới nói lời này. Muốn ở trong lòng hắn lưu lại vị trí, liền phải đầu tiên cho hắn biết mình yêu hắn như thế nào! Ngược luyến tình thâm không thích hợp với cô!

Cố Diễm bỗng nhiên thấy cô ra tới, cũng có chút ngượng ngùng, hắn ở dưới lầu đợi rất lâu cũng không thấy hai người xuống dưới, sau đó lại ẩn ẩn nghe thấy trên lầu có âm thanh khắc khẩu, có chút không yên tâm, liền muốn đi lên nhìn xem, lại không nghĩ rằng sẽ nghe được cô nói câu kia với ngữ khí kiên định thổ lộ!

Cố Diễm xấu hổ chớp mắt, đảo mắt khôi phục bình thường, trên mặt mang theo thần sắc bình thường.

"Tôi nghe được ở đây có âm thanh khắc khẩu, cho nên đi lên nhìn xem một chút, không có việc gì chứ?"

Sở Ca đầu tiên là thật cẩn thận nhìn hắn một cái, như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại hồi phục lại bộ dáng thường cùng hắn ở chung ôn nhu hiền hoà, có chút xa cách, Cố Diễm đều không có phát hiện lông mày mình nhíu một chút.

"Không có việc gì, chúng ta về nhà đi! Tôi không muốn ở nơi này."

Cố Diễm gật gật đầu, cũng không có nói chuyện, Sở Việt liền từ trong phòng đi ra.

"Đứng lại! Ai cho con đi! Con phải nhớ kỹ con là người họ Sở!"

Sở Ca vô lực nhắm mắt! Quay đầu nhìn về phía Sở Việt, trong mắt phẫn nộ cùng bi thương cơ hồ muốn đem Sở Việt định tại chỗ.

"Bà có phải hay không vĩnh viễn đều nghe không hiểu tôi đang nói cái gì? Nếu có thể, tôi ước bỏ cái họ này! Không cần ngăn đón tôi, trừ phi bà không bao giờ muốn gặp đến một một đứa con gái sống sờ sờ!"

Nhìn thấy Sở Việt một mặt khiếp sợ, Sở Ca dấu đáy mắt bi thương, lôi kéo Cố Diễm hướng ra phía ngoài.
Cố Diễm ở xa đứng yên, đem Sở Ca đưa đến trên xe, chính mình lại không có lên xe, nhìn Sở Ca nghi hoặc, Cố Diễm hướng cô trấn an cười cười.

"Yên tâm, tôi có hai câu muốn nói với Sở tổng nói, cô ở trên xe ngoan ngoãn chờ tôi."

Sở Ca gật gật đầu, không có hỏi đến cùng là Cố Diễm muốn nói gì, nguyên chủ muốn hỏi mẹ cô ấy vì cái gì không để bụng sinh tử của cô, xem ra đã thất bại...

Cố Diễm tuy nói có chuyện muốn cùng Sở Việt nói, nhưng là lại không có tiến vào phòng, ở cửa đợi không bao lâu, quả nhiên nhìn thấy Sở Việt vội vã từ trên lầu đuổi tới.

"Sở tổng."

"Cố tổng không cần nhiều lời, tôi sẽ không đồng ý Sở Ca cùng cậu ở bên nhau..."

"Sở tổng, lẽ ra ngài so với tôi lớn tuổi hơn, xem như trưởng bối, có chút lời tôi không có tiện nhiều lời, chỉ là, ngài vẫn luôn đem Sở Ca nhốt trong tay, cũng không thể đền bù cái gì, những thứ ngài cho cô ấy, trước nay đều không phải thứ cô ấy muốn, rất nhiều chuyện tôi không thể nói, nếu có thời gian, ngài có thể đi trông Trịnh tiên sinh, tin tưởng hắn sẽ cho ngài một ít hiểu biết."

Cố Diễm dù sao cũng là người có địa vị cao, trên người khí thế tự nhiên ép tới tâm thần không yên của Sở Việt.

Cố Diễm nói xong liền không có dừng lại, xoay người rời đi, mang theo Sở Ca trở về tới biệt thự. Chỉ là nhiều thêm cô, cái phòng liền trở nên sinh động hown.

Hoàn toàn không có người để ý Sở Việt sau lại cách Sở Ca ngày càng xa rốt cuộc nghĩ tới chồng trước, người kia cưới một cô gái thực bình thường, cũng không có hài tử, nhưng bà thấy trên mặt hắn có ý cười thỏa mãn, Sở Việt rốt cuộc thừa nhận cách sống của mình có vấn đề, đến khi muốn đền bù, Sở Ca đã sớm hoàn thành nhiệm vụ đi rồi, nguyên chủ càng vĩnh viễn đều nhìn không thấy được... Đương nhiên, đây đều là của sau này!

Vào lúc ban đêm, hai người ôm nhau mà ngủ, một hồi triền miên ôn nhu mà lại vui thích, hảo cảm càng từ bốn trực tiếp bay lên tới bảy, đã sắp tiếp cận trình độ yêu, trực tiếp thể hiện chính là Sở Ca cảm giác Cố Diễm đối cô càng thêm tinh tế...

Đảo mắt liền lập tức đến tân niên người Trung Quốc coi trọng nhất, ngày hội long trọng, Sở Ca cùng mẹ nháo phiên, cha thì chưa bao giờ gặp mặt, năm rồi ngày hội đều là cô ở một mình, tuy rằng cô đối với việc Cố Diễm mang cô về nhà không có ôm nhiều kỳ vọng, nhưng là thấy hắn thật sự không đề cập tới, Sở Ca vẫn là cảm thấy có chút nhụt chí.

Tháng chạp hai mươi sáu, Cố thị họp thường niên. Sở Ca nhận được tin tức Ngọc Đồng nói là Đường Nhã chuẩn bị trong buổi họp thường niên chơi xấu, đang ở cùng Cố Hàm đi dạo phố, bên giáo dục bên kia thông cảm cô ấy là người Trung Quốc, cố ý để cô ấy trở về cùng người nhà đoàn viên.

Sở Ca đã biết lúc sau liền bất động thanh sắc, chỉ là làm Ngọc Đồng đem cồn đề cao không ít, chỉ là sẽ không tổn thương đến thân thể! Song trọng bảo hiểm, Cố Diễm thân là tổng tài, hôm nay buổi tối uống khẳng định không thể ít, chỉ là không có biện pháp biết được Đường Nhã đến tột cùng sẽ như thế nào làm, Sở Ca vẫn là khá tò mò!

Sở Ca cùng Cố Hàm phân biệt, cũng không có ở bên ngoài nhiều, ở nhà chồng của bảo mẫu mất sớm, con ở nước ngoài, cũng là một mịn ăn tết, hai người tuy rằng không thân cận, nhưng bởi vì đồng bệnh tương liên, đảo cũng coi như an ủi!

Cho nên ngày đó Cố Diễm hoàn toàn không có trở về nhà, Sở Ca tượng trưng gọi hai lần, tự nhiên là không có người tiếp! Sáng sớm hôm sau, Sở Ca di động nhận được tin nhắn của Cố Diễm, mặt trên chỉ có một địa chỉ.

Sở Ca chọn hạ mi, Đường Nhã thật đúng là thủ đoạn nào cũng dùng được nha! Tuy rằng xác thật là phương pháp tốt nhất để tình lữ chia tay. Chỉ là, cô có phải hay không có chút chó cùng rứt giậu!

Hảo đi! Ta sai rồi, ta thật sâu mà kiểm điểm!
Thịt thịt thật sự là quá tin tưởng chính mình trí nhớ, chỉ dẫn theo một cái di động liền rất happy đi chơi, chờ rốt cuộc phát hiện nên đổi mới thời điểm, kết quả thịt thịt liền phát hiện chính mình quên! Nhớ! Mật! Mã!!
Cho nên hôm nay bổ thượng hai chương, buổi tối còn có đại chiêu!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

[Mau xuyên][edit] Nam chủ mau nằm xuốngWhere stories live. Discover now