Chương 82: Lâm vào hôn mê lần nữa.

5K 201 31
                                    


Lâm Cẩn phảng phất như không chú ý tới sắc mặt của Thịnh Diễn Chi, hoặc là có chú ý tới, nhưng không để tâm: "Đừng có diễn kịch trước mặt tôi."

Thịnh Diễn Chi cắn chặt răng, hai mắt chứa đầy cảm xúc muốn bùng nổ mãnh liệt lại bị hắn cực lực áp chế: "Em cảm thấy sự quan tâm của tôi đối với em đều là diễn?"

"Không phải tôi cảm thấy, mà là sự thật." Lúc Lâm Cẩn nói lời này khẩu khí vô cùng lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng Thịnh Diễn Chi nhất thời tức giận sẽ động tay động chân.

Tính xâm lược và dục vọng chiếm hữu của Thịnh Diễn Chi quá mạnh.

Vì muốn làm cho Thịnh Diễn Chi hoàn toàn hết hy vọng, Lâm Cẩn lại thêm dầu vào lửa, châm chọc nói: "Người trong lòng anh chính là Giang Tinh Thần, lại giả mù sa mưa mà nói thích tôi. Loại hành vi này của anh so với mấy tên tra nam một chân đạp hai thuyền kia còn muốn ghê tởm hơn, đúng là khiến người ta buồn nôn!"

"Em!" Thịnh Diễn Chi thật sự bị lời trào phúng của Lâm Cẩn đâm đến máu tươi đầm đìa.

Hắn nắm chặt tay, trong lòng dâng lên một cổ phẫn nộ cùng ủy khuất, vừa yêu vừa hận trừng mắt nhìn người đang ngồi trên giường bệnh.

Trái tim Lâm Cẩn lập tức run lên, cơ hồ là dùng hết toàn bộ định lực mới duy trì được sự lạnh nhạt trên mặt: "Về sau anh đừng lại đến ghê tởm tôi."

"Đủ rồi!" Trong mắt Thịnh Diễn Chi toát ra một mạt đau đớn thật sâu, khóe mắt đều có chút đỏ lên.

Nhưng hắn chỉ gắt gao mà nhìn chằm chằm Lâm Cẩn, sau đó nhắm mắt, giọng khàn khàn: "Em ăn cơm đi, đừng làm ảnh hưởng đến thân thể."

Nói xong Thịnh Diễn Chi xoay người, phân phó Dương quản gia chiếu cố Lâm Cẩn, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Lâm Cẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi, dựa vào đầu giường ngơ ngẩn phát ngốc.

Dương quản gia múc thêm một chén canh gà, bưng đến trước mặt Lâm Cẩn: "Lâm tiên sinh, thân thể quan trọng, những chuyện khác về sau lại nói cũng không muộn."

Lâm Cẩn tiếp nhận chén canh, cười ngượng ngùng hối lỗi: "Thực xin lỗi, chú có tâm ý đưa canh gà tới, con thật sự không nên lấy nó để trút giận."

Dương quản gia hơi hơi mỉm cười, thái độ cũng rất hòa ái: "Không sao, tôi hiểu tại sao Lâm tiên sinh lại làm vậy. Chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, suy nghĩ của Lâm tiên sinh không nhất định là đúng. Cậu cũng đừng chê tôi lắm miệng, tôi chỉ là không hy vọng cậu hiểu lầm tâm ý của thiếu gia."

Lâm Cẩn uống một ngụm canh gà, lắc đầu nói: "Tôi không hiểu lầm, tâm tư của hắn cũng không ở chỗ tôi. Tôi nói ra những lời này, đối với mọi người đều có lợi, đỡ phải một ngày nào đó người mà hắn thích đem tôi trở thành tiểu tam, rồi lại tới tìm tôi tính sổ."

Dương quản gia bất đắc dĩ nói: "Lâm tiên sinh, cậu đừng hoài nghi tâm ý của thiếu gia, hắn là thật lòng quan tâm đến cậu."

"Khoảng thời gian cậu hôn mê, toàn bộ tâm tư của thiếu gia đều đặt ở trên người cậu, giấc ngủ phi thường kém, mỗi đêm đều phải gia tăng liều thuốc ngủ mới có thể ngủ an ổn một chút. Thẳng đến khi cậu tỉnh lại, hắn mới bắt đầu thả lỏng."

(ĐM) Chia tay sau tra công điên rồiWhere stories live. Discover now