Phồn x Nhiên 2: Cho cậu nhìn chút nhan sắc.

1.5K 91 5
                                    

Trên điện thoại là ảnh chụp một cô gái có gương mặt trái xoan, mắt hạnh to tròn phiếm ánh sáng nhu hòa, nụ cười dịu dàng, đúng là rất xinh đẹp.

Còn về vấn đề có đẹp hơn cậu hay không, Lâm Phi Phồn trước giờ không thích người khác so sánh mình với con gái, vì thế không để ý tới Cố Dư Nhiên, đứng dậy đi tắm rửa.

Cố Dư Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu, ánh mắt lập loè quang mang sâu thẳm.

Thẳng đến khi Lâm Phi Phồn vào phòng tắm, hắn mới thu hồi ánh mắt.

Lâm Phi Phồn tắm rửa rất nhanh, mười lăm phút liền từ phòng tắm đi ra.

Tóc ướt dầm dề, gương mặt bị nước nóng hun đến đỏ ửng, môi ướt át, mặt mày tinh xảo, quả thật đẹp đến không thể diễn tả.

Cố Dư Nhiên ngẩng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt hơi trầm xuống, đáy mắt tựa hồ cất giấu một con dã thú, nhưng rất nhanh hắn lại mặt vô biểu tình dời tầm mắt.

Phùng Tiêu đang chơi một game bắn súng hot nhất hiện nay, trong ký túc xá tràn ngập tiếng mắng thô lỗ khó nghe của hắn: "Mẹ nó! Chạy nhanh lên, chỗ đó có độc! Còn chạy vào đó làm gì? Thằng ngu này!"

Vì chơi game, Phùng Tiêu cố ý lắp ráp một cái máy tính bàn, giờ phút này hắn đeo tai nghe trầm mê trong trò chơi, Lâm Phi Phồn tới gần cũng không phát hiện.

Thẳng đến khi màn hình máy tính tối sầm, âm thanh trong tai nghe cũng biến mất, Phùng Tiêu mới phản ứng lại, một phen nắm lấy cổ áo Lâm Phi Phồn: "Mẹ nó chứ! Bố mày đã sắp thắng rồi, mày cư nhiên dám rút dây điện của tao!"

Lâm Phi Phồn lạnh lùng nói: "Là do cậu dẫm bẩn luận văn của tôi mà không chịu xin lỗi."

"Xin lỗi cái mẹ mày!" Phùng Tiêu bộc lộ ra bộ mặt hung ác, giơ tay muốn đánh Lâm Phi Phồn.

Nhưng cánh tay mới vừa vươn lên đã bị Cố Dư Nhiên giữ chặt.

Phùng Tiêu đau đớn kêu lên một tiếng: "Anh Nhiên......"

"Câm miệng! Ồn muốn chết." Cố Dư Nhiên lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, "Chơi game thì lải nha lải nhải, còn muốn đánh nhau trước mặt tôi, xem tôi là vật chết hả?"

Phùng Tiêu ngơ ngác, không xác định được Cố Dư Nhiên là đang ra mặt thay Lâm Phi Phồn, hay chỉ đơn thuần là khó chịu vì hắn ồn ào.

Cánh tay hắn bị siết đến tê dại: "Anh Nhiên, là thằng ngu này chọc em trước, em chỉ muốn cho nó một bài học. Ai da! Anh Nhiên, anh mau buông tay, cánh tay em sắp gãy......"

Hắn còn chưa gào xong, Lâm Phi Phồn đột nhiên nhấc chân, hung hăng đá mạnh vào bụng hắn!

"A!" Phùng Tiêu đau đến cong lưng, không khỏi buông lỏng cổ áo Lâm Phi Phồn, trong miệng lại mắng những lời không sạch sẽ.

Lâm Phi Phồn cười lạnh một tiếng, không nói hai lời liền vung ghế dựa nện vào sau vai hắn!

Phùng Tiêu da dày thịt thô, bị ghế dựa đập bất quá chỉ là vết thương ngoài da, nhưng hắn không đoán được Lâm Phi Phồn ngày thường gầy yếu cũng dám động thủ với hắn, hơn nữa xuống tay còn tàn nhẫn như vậy!

(ĐM) Chia tay sau tra công điên rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ