Chương 15: Giấy nợ

380 18 1
                                    

Cố Trường Đình vẻ mặt bình tĩnh suốt cả quá trình, không tức giận, không khổ sở, điều này làm cho Cố tiên sinh tức muốn chết, nếu so sánh, Cố tiên sinh lại là người sắp nổ tung đến nơi, giống như con cóc bị húc vào bụng.

Cố tiên sinh nghe Cố Trường Đình nói xong, lập tức nhìn chằm chằm anh, sải bước đi đến, cầm lấy tờ giấy hợp đồng trên bàn, nhìn lướt qua, sau đó cầm bút ký tên mình vào, thuận miệng nói: "Tốt lắm, tao đã sớm muốn cắt đứt quan hệ cha con với mày, tránh cho sau này mày lại đem tai hoạ về cho tao! "

Cố tiên sinh muốn ký, đại cô chạy đến ngăn lại: "Lão nhị, chú bị sao vậy? Không được ký, không ký được. Chú xem, Trường Đình đã lớn như vậy, còn tốt biết bao, sau này ai dám cười cậu ấy chứ, không ai dám, để tôi nói cho chú nghe, sau này chú sẽ được hưởng phúc của thằng bé đấy. "

Cố tiên sinh cười lạnh, dùng sức đẩy đại cô ra: "Không ai dám cười nhạo nó? Không biết sau lưng người ta cười cợt nó như nào đâu? Sựu tồn tại của nó chính là sự sỉ nhục của Cố gia!"

Đại cô bị chú em nhà mình đẩy mạnh một cái, suýt chú nữa liền va vào bàn, "Ai u" một tiếng, dường như cũng bị làm cho bực mình, dứt khoát trừng mắt hét lên: "Tốt thôi, chú muốn ký đúng không? Được, để tôi nói cho chú biết, chú không nhận đứa con trai Cố Trường Đình này, tôi liền không nhận chú là em tôi. Nhà họ Cố những năm gần đây đã bị chú làm cho chướng khí mù mịt, chú một lòng muốn trở thành gia chủ, nhưng chú đã làm cái gì? Thật là khiến người khác cười rụng răng."

Cố tiên sinh càng tức giận mặt đỏ tía tai nói: "Chị nói cái gì?"

Đại cô nói: " Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Chú ký tên mình xuống tờ giấy này, liền không phải là em tôi,nhưng Cố Trường Đình vẫn là cháu trai tôi."

Đại cô là loại người hám lợi tiêu chuẩn, bà ta dường như đã quyết tâm đứng về phe của ai rồi. Qua nhiều năm như vậy, bà ta cảm thấy cha của Cố Trường Đình chỉ đơn giản là một thằng ngu không có khả năng làm trụ cột đình, Cố gia ngày càng xuống dốc, nếu cứ tiếp tục như vậy, Cố gia chắc chắn sẽ xong đời.

Cố tiên sinh quả thực bị chọc tức đến phát điên, sắc mặt đen xì, cầm bút ký lập tức ký tên vào bản hợp đồng đoạn tuyệt kia, tay vân luôn run run, còn dùng sức rất lớn, ký đến mức rách cả bản hợp đồng.

Cố tiên sinh vừa ký xong, "bang" một cái, vứt mạnh cái bút xuống đất nói: "Được rồi! Về sau chúng ta chính là người lạ, tốt nhất đừng có gặp lại!"

Cố Trường Đình cầm bản hợp đồng lên, cẩn thận xem lại một lượt, trên mặt rốt cuộc lộ ra cảm giác nhẹ nhõm, khóe môi không nhịn được cong lên ý cười.

Cố Trường Đình nói: "Đây cũng là nguyện vọng của tôi."

Cố tiên sinh nghe cậu nói vậy, cảm thấy chính mình sắp tức đến tắt thở luôn rồi, dứt khoát xoay người rời đi, muốn rời khỏi phòng tiệc.

Nhưng mà Cố tiên sinh còn chưa đi, đã bị Triệu Giản đi lên trước chặn lại.

Triệu Giản thân hình cao lớn, đứng trong phòng tiệc như hạc giữa bầy gà, Cố tiên sinh cũng phải ngẩng đầu lên nhìn anh, bị người đột nhiên chặn lại, rùng mình một cái, vô thức lui về phía sau một bước: "Mày muốn làm gì?"

Cố Trường Đình cũng không nghĩ tới Triệu Giản đột nhiên chạy ra, liền vội vàng qua đó, sợ Triệu Giản bị thiệt thòi.

Mà có lẽ cũng chỉ có Cố Trường Đình mới lo lắng Triệu Giản đô con như vậy sẽ bị thua thiệt.

Triệu Giản sắc mặt lạnh lùng, vẻ mặt hung dữ nói: "Tôi không làm gì cả. Chri có điều vừa rồi ông ném hỏng bút của vợ tôi. Đền đã rồi đi."

Lời vừa nói ra, ai trong phòng cũng sững sờ, mọi người vội vàng nhìn quanh trên mặt đất tìm thử một lượt, lúc này mới thấy cây bút máy bị vỡ chia năm xẻ bảy đáng thương nằm đó.

Cố tiên sinh vừa rồi ký xong liền ném bút, dùng sức quá lớn, đầu bút bị gãy, thân bút cũng bị nứt, không thể dùng được nữa.

Cố tiên sinh nghe xong, trừng mắt nói: "Mày nói cái gì? Chỉ là một cái bút máy mà thôi!"

Triệu Giản cười lạnh: "Đúng vậy, chỉ là một cái bút máy mà thôi, mà với loại người không bao giờ biết quý trọng như ông, đương nhiên sẽ cảm thấy không có gì. Nhưng đó là đồ của vợ tôi, lão già không liên quan như ông, dựa vào cái gì muốn phá hỏng liền phá hỏng?

Cố tiên sinh cảm thấy Triệu Giản là cố ý gây sự, tìm ông ta gây phiền phức. Trong phòng nhiều người như vậy, tất cả đều đang nhìn ông ta, còn nhỏ giọng nghị luận, quả thực là mất hết mặt mũi.

Cố tiên sinh thở hổn hển, từ trong ví móc ra một xấp tiền mặt, ném xuống đất: "Tiền đây, cái loại nhà quê như mày không phải chỉ là muốn vòi tiền thôi sao? Cầm lấy, đủ cho mày mua mười cái hai mươi cái. "

Cố Trường Đình cũng chỉ tùy tiện mang theo một cái bút máy mà thôi, không phải thương hiệu gì xa xỉ, ước chừng chỉ khoảng một trăm đồng, thật ra ném hư thì thôi, nhưng chru yếu là Triệu Giản nhìn không vừa mắt dáng vẻ kiêu ngạo của ông ta, cho nên nhất định phải bắt đền.

Tiền, Triệu Giản cũng không thèm nhìn đến: "Ném hỏng rồi thì chỉ cần đền tiền là xong hả? Tôi không cần tiền, chỉ cần cái bút giống như đúc cái kia, ông đưa tiền cho tôi, tôi còn phải đi mua, thời gian đó tôi muốn ở cạnh vợ mình còn sướng hơn. "

Cố tiên sinh lúc này thật bị anh chọc cho tức chết rồi, tức đến giậm chân tại chỗ nói: "Vậy mày muốn thế nào? Thứ đồ chơi rách nát này, tao chạy đi đâu tìm cho mày một cái y hệt."

Triệu Giản nói: "Vậy tại sao lúc ném nó ông không suy nghĩ? Dù sao đồ cũng là ông ném hỏng, ông phải bồi thường cho tôi cái giống y chang. Nếu bây giờ không đền được, vậy chỉ cần viết giấy nợ, ấn ngón tay viết giao hẹn, ghi rõ ràng ông nợ vợ tôi cái gì, ngày sau nhớ trả ".

Hắn nói xong, người bên cạnh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

"Ấn vân tay? Viết phiếu nợ?" Cố tiên sinh vẻ mặt không thể tin. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, một truyền mười, mười truyền trăm, lại lan truyền bậy bạ 'tam sao thất bản' vậy thì không biết sẽ thành cái dạng gì. Đến lúc đó nói không chừng người ngoài sẽ cho rằng ông ta mắc nợ tên nông dân nhà quê này cái gì đó không trả nổi.

Cố tiên sinh có chết cũng không viết giấy nợ và ấn vân tay, lại bắt đầu nước miếng tung bay  mắng chửi.

Bên cạnh có nhiều người như vậy, bọn họ vây quanh xem náo nhiệt, lúc này Cố tiên sinh còn không cảm giác được, ông ta giống như một con khỉ trong sở thú, bị một đám người vây xem, còn là xem miễn phí.

Ngay khi Cố tiên sinh vẫn còn đang mắng chửi, một vệ sĩ vội vàng đi tới, đến bên cạnh đại cô, nhỏ giọng nói mấy câu.

Đại cô hai mắt đột nhiên sáng lên, vẻ mặt hưng phấn nói: "Người đâu? Nhanh lên, đừng chậm trễ."

Những người khác đều không chú ý, bọn họ vẫn đang xem Cố tiên sinh "biểu diễn".

Cố tiên sinh nước miếng bay loạn xạ, hai mắt đỏ rực, lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay "ba ba ba".

Một thiếu niên vỗ tay bước vào nói: "Thật là náo nhiệt. Cố gia của mọi người đúng là khác với Đường gia của chúng tôi. Không lễ không tết vậy mà cũng náo nhiệt như vậy."

Đám người ngẩng đầu nhìn qua đều há hốc mồm, người bước vào dáng vẻ thiếu niên, mười bảy mười tám tuổi, cũng không quá cao, khuôn mặt tinh xảo, chính là tiểu thiếu gia Đường gia, Đường Quý Khai.

Đại cô 'chân chó' đầu tiên chạy đến nghênh đón: "Đường thiếu, ngài đột nhiên sao lại đến đây?"

Cố tiên sinh vừa rồi vẫn còn đang hùng hổ, bỗng nhiên cũng im bặt, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cố Trường Đình cũng rất ngạc nhiên khi gặp lại Đường Quý Khai, không ngờ Đường Quý Khai lại đến nhà họ Cố, rất đột ngột.

Đường Quý Khai cười nói: "Ai, chính là như này, tôi tới đây bàn chuyện làm ăn."

"Bàn chuyện làm ăn?" Đại cô hai mắt sáng ngời, có thể cùng Đường gia nói chuyện làm ăn, nếu thành công, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Đường Quý Khai nói: "Đúng."

Vừa nói, cậu ta vừa liếc nhìn Cố tiên sinh: "Tôi vốn là muốn nói chuyện công việc với Cố tiên sinh."

Cố tiên sinh bị Đường Quý Khai nhìn, cả người lập tức cứng đờ, sống lưng thẳng tắp, bụng bia nổi phồng lên, vẻ mặt kiêu ngạo vênh váo.

Đại cô nhất thời sắc mặt xanh mét, nhanh chóng liếc nhìn Cố Trường Đình, sau đó nhìn Cố tiên sinh.

Đường Quý Khai nhìn lướt qua mặt mọi người, suýt chút nữa bật cười nói: "Tôi đang nghĩ, nể mặt Cố Trường Đình, không bằng cùng cha của cậu ấy làm một cuộc giao dịch. Nhưng tôi vừa nghe nói bọn họ vừa đoạn tuyệt quan hệ cha con, ồn ào lớn tiếng như vậy, ai da, còn làm ăn gì nữa, thật là khiến người ta bất ngờ. "

Đường Quý Khai âm dương quái dị nói, sắc mặt vô cùng thèm đòn, cậu ta rõ ràng là đang đùa giỡn người khác, nhưng thân phận của cậu ta vẫn còn đó, ai dám lên tiếng mắng cậu ta.

Cố tiên sinh vẫn đứng thẳng tấp, nhưng sắc mặt đã tái mét, cảm giác như trực tiếp từ trên trời rơi xuống đất này thật sự không thích hợp với người già như ông ta.

Đường Quý Khai thấy chơi vẫn chưa chán tiếp tục: "Trước khi vào đây, tôi còn nghe nói giấy nợ gì đó, chỗ này của mọi người vui ghê ha."

Triệu Giản nhìn Đường Quý Khai, nói: "Quả thật có chuyện như vậy. Ông ta phá hỏng đồ của người khác, lại không có ý định bồi thường."

"Thật đáng sợ, Cố tiên sinh không có uy tín như vậy, thảo nào công việc kinh doanh lại... tệ hại như thế." Đường Quý Khai lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Thiếu nợ thì trả tiền, đạo lí hiển nhiên."

Cố tiên sinh vội vàng nói: "Không phải, không phải tôi thất tín, mà là tên nhà quê này cố tình làm khó dễ tôi. Tôi đưa tiền cho hắn, hắn lại không muốn."

Triệu Giản nói: "Tôi không muốn tiền, tôi chỉ muốn ông ta trả cho vợ tôi một cây bút giống y cái cũ là được."

Đường Quý Khai vỗ tay nói: "A, người nhà quê đúng là thật thà. Anh ta không muốn tiền của ông, là không muốn chiếm tiện nghi của ông. Loại người thành thật này cũng không nhiều. Ông nên cảm ơn anh ta mới đúng."

Đường Quý Khai và Triệu Giản kẻ tung người hứng, quả thật không chê vào đâu được.

Cố tiên sinh cứng họng, tức giận cũng không dám phát tác, sao dám mắng người?

Triệu Giản lập tức cầm lấy một tờ giấy, đặt ở trước mặt Cố tiên sinh, nói: "Mau viết."

Cố tiên sinh không còn cách nào khác, đành cắn răng viết giấy nợ, Triệu Giản còn kiên trì bắt ông ta ấnvân tay mới được.

Cố tiên sinh viết xong phiếu nợ, ấn vân tay, cảm thấy khuôn mặt già nua cũng mất hết, thật sự hối hận chạy tới bữa tiệc này làm gì, vội vàng cúi đầu lủi đi mất.

Lúc ông ta chạy ra ngoài còn nhìn thoáng qua trong phòng, cái tên Cố Huy xúi giục ông ta đến đây, không biết từ lúc nào, thấy tình huống không ổn, đã trốn đi trước từ lâu.

Triệu Giản nhanh chóng cầm lấy giấy nợ đưa tới trước mặt Cố Trường Đình, tựa như hiến bảo bối, nói: "Vợ, cái này phải cất kỹ."

Cố Trường Đình nói: "Vậy anh giữ giúp tôi đi."

Triệu Giản gật đầu, cẩn thận gấp lại, nói: "Cũng được."

Cố Trường Đình lại nói: "Cảm ơn."

Triệu Giản cười ngốc nghếch: "Vợ à, đừng lo lắng, từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để em bị tổn thương."

Cố Trường Đình cười gật đầu.

Triệu Giản thấy cậu cười, lập tức cao hứng, cúi đầu ghé vào lỗ tai Trường Đình nói nhỏ: "Vợ à, nếu em muốn thưởng cho enh. Vậy về nhà hôn anh một cái."

[EDIT] Gả cho ta - Trường Sinh Thiên DiệpWhere stories live. Discover now