37. Ngày thứ tám. (4)

7.4K 525 103
                                    

"Làm sao anh có thể?" Joong vòng tay kéo Dunk ôm vào lòng, cánh tay siết chặt, sợ chỉ cần buông lỏng, mèo sẽ bỏ anh mà đi.

"Sao lại không?" Dunk quay người lại, mặt đối mặt với Joong, cậu nhìn thẳng vào mắt anh, nhắc anh nhớ: "Không phải đã từng rồi sao."

Như có một vật gì đó đánh mạnh vào đầu, tâm trí Joong trống rỗng, quyết định lúc đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời anh, giờ có giải thích cũng chỉ là biện minh cho sai lầm đó.

Joong cố ôm chặt lấy Dunk, dụi đầu vào hõm cổ cậu, môi mím chặt.

Đầu Dunk bị ép gác lên vai Joong, ở nơi Joong không thấy, cậu mỉm cười chua chát: "Không phản bác là chấp nhận đúng không?"

Joong vẫn giữ im lặng, hơi thở càng lúc càng nặng nhọc, gương mặt đỏ bừng, sức nóng cơ thể dần tăng.

Dunk bị siết chặt nhăn mặt khó chịu, cựa quậy dùng tay đẩy Joong: "Chúng ta là gì mà cậu Joong ôm tôi?"

Hai tay Joong bấu lấy áo Dunk, níu giữ cậu ở trong vòng tay mình, Joong cúi đầu, ở sau gáy Dunk đặt một nụ hôn phớt xen lẫn giọt nước ấm chạm lên da thịt: "Anh xin lỗi, xin lỗi em."

Bây giờ ngoài xin lỗi, Joong có thể làm được gì?

Cảm giác sau gáy ươn ướt, một giọt rồi một giọt rơi lên da mình, tim Dunk nhói theo từng giọt rơi.

Khóc?

Trước khi anh khóc, anh có biết tôi đã khóc bao nhiêu không?

Dunk không cựa quậy nữa, nằm im mặc cho người kia ôm, giọng lạnh nhạt: "Tôi không biết cậu Joong có mệt không, nhưng tôi đã mệt rồi."

Cậu đã chịu đựng quá nhiều, mệt mỏi quá nhiều, những lúc cậu mệt mỏi, có ai bên cạnh vỗ về cậu không?

Không có.

Một lần rồi lại hai lần, bị bạn của người ta chua ngoa, bị bạn của người ta xem thường, thậm chí còn bắt cậu cúi xuống nhặt quả người ta tặng bạn người ta.

Người ta hiểu lầm cậu, cho cậu là đùa giỡn tình cảm của người ta, cho cậu chỉ là một người vô hình khi cô bạn thân ngất đi.

Bộ mấy người thấy tôi dễ ức hiếp lắm à? Muốn làm gì thì làm, muốn đùa gì thì đùa.

Thích là kéo đến bên cạnh, không thích thì đẩy ra thật xa.

Tôi cũng là con người mà, cũng là con người biết yêu mà, có tình cảm, có cảm xúc, anh nói tôi không trân trọng tình cảm của anh, thế anh có tôn trọng tình cảm của tôi không, hay chỉ biết đến cô bạn thân của anh thôi.

Người ta về nước để có thể ở cạnh anh rồi, anh còn cần tôi ở cạnh nữa đâu, hở ra là Sun, hở ra là bạn anh.

Cô ta là bạn anh, còn tôi là người dưng.

Tôi thật sự rất mệt, không có hơi sức đâu chơi đùa với anh và bạn thân của anh, hai người muốn chơi gì tự chơi với nhau đi, cách xa tôi ra.

Mệt tôi hôm qua còn lo cho anh, cuối cùng cũng chỉ là kế hoạch đùa giỡn của anh.

Dunk dùng hai tay đẩy thật mạnh, mặc cho vết cào trên tay nóng rát: "Buông!"

[JoongDunk - PondPhuwin] Người ta có thương meow đâu.Where stories live. Discover now