11.

151 29 2
                                    

Lúc ăn cơm sáng, Trương Cực nửa đùa nửa thật hỏi Trương Trạch Vũ rằng có đang cân nhắc chuyện chấp nhận lời tỏ tình của cậu không, nếu không sao đột nhiên lại muốn hiểu cậu hơn.

Trương Trạch Vũ đáp vốn là có ý nghĩ đó, nhưng bây giờ thì hối hận rồi.

Trương Cực liền buông đũa xuống, ngồi nghiêm chỉnh:

"Vậy tôi sẽ kể cho em nghe nhé."

Trương Trạch Vũ nhìn sữa đậu nành trong bát của mình, tuy cậu cảm thấy bầu không khí hiện tại có vẻ không thích hợp để thổ lộ tâm tình nhưng vẫn đặt đũa xuống, nghiêm túc đợi Trương Cực kể.

"Tôi tên Trương Cực, Trương trong Trương Trạch Vũ, Cực trong Trương Cực, năm nay 24 tuổi, có..."

Trương Cực nghĩ một lát:

"Ba căn nhà, căn chúng ta đang ở, Thường Châu một căn, Trùng Khánh một căn. À, không đúng, mảnh đất ở quán bar tôi cũng mua luôn rồi, vậy thì là bốn căn, còn có một chiếc xe, là chiếc ở ngoài kia. Nhà làm bất động sản, ba tôi..."

"Dừng."

Trương Trạch Vũ không nhịn nổi nữa:

"Tôi không phải đến xem mắt với cậu."

"Không phải em nói muốn hiểu tôi sao."

Trương Cực cười.

"Ý tôi là... ai da.... sau này hãng nói đi..."

Trương Trạch Vũ căm hận cắn một miếng quẩy, đã nói bầu không khí này không thích hợp để thổ lộ tâm tình mà.

Ăn sáng xong, hai người xuất phát đến bờ biển mà Trương Trạch Vũ ngày nhớ đêm mong. Cậu cứ tưởng là bờ biển ngay đối diện con đường, nhưng Trương Cực lại mở cửa xe nói muốn xem thì phải xem cái đẹp nhất. Sau nửa giờ lái xe, hai người đến một bãi biển nhỏ trải đầy đá, Trương Trạch Vũ nhíu mày nhìn lưới dày chi chít trên mặt biển gần đó, một vài ngôi nhà gỗ được dựng đơn giản trên biển, chắc là nơi ở tạm thời của những cư dân đánh cá. Cậu thấy Trương Cực nói gì đó với một người địa phương, sau đó vẫy tay với cậu. Trương Trạch Vũ loạng choạng đi đến bên Trương Cực, đôi mắt híp lại vì ánh nắng chiếu trực tiếp, miệng khoa trương nói:

"Cậu gọi đây là đẹp nhất?"

"Còn chưa đến."

Trương Cực đứng trước mặt Trương Trạch Vũ, chắn ánh nắng chiếu vào người cậu lại. Trương Trạch Vũ thấy mắt mình dễ chịu hơn nhiều. Không lâu sau, một chiếc thuyền đánh cá dừng lại giữa các tấm lưới, người bản địa vừa nãy nói chuyện với Trương Cực vẫy tay với họ, hai người một trước một sau đi qua đó.

Chiếc thuyền đánh cá lướt xình xịch trên mặt nước, xuyên qua tầng tầng lớp lớp những tấm lưới, khung cảnh xung quanh dần rộng ra, cách mặt biển bao la không xa, xuất hiện một chiếc bè nổi giống bến tàu, bên trên cũng có một vài căn nhà gỗ, Trương Trạch Vũ thậm chí còn nhìn thấy, trên chiếc bè nổi, có một chú chó con lông vàng đang vẫy đuôi, nó hướng về chiếc thuyền đánh cá nhỏ của bọn họ sủa, sống giữa đại dương mà không chóng mặt sao... Trương Trạch Vũ đang nghĩ thì chiếc thuyền của họ dừng lại, Trương Cực kéo cậu lên bè nổi, chiếc bè lắc lư theo con sóng, quả thật rất chóng mặt. Trương Trạch Vũ đứng chênh vênh, túm chặt lấy cánh tay của Trương Cực, sau đó lại nhanh chóng buông ra. Trương Cực nhìn Trương Trạch Vũ, mỉm cười kéo cổ tay của cậu.

trans/full| chấp niệmWhere stories live. Discover now