Chương 66

2.7K 119 23
                                    

Hứa Tắc khó khăn nuốt thức ăn trong miệng xuống: "Em không có chụp quảng cáo."

"Đùa thôi." Lục Hách Dương không hỏi thêm gì nữa, giống như thật sự chỉ là một câu nói đùa. Anh nói: "Ăn thêm đi."

Hứa Tắc lại cố gắng ăn thêm vài miếng rồi đặt đũa xuống: "Ăn no rồi."

"Ngủ một lát đi, về phòng em hay là ngủ ở đây?"

Không biết tại sao lại cho mình quyền lựa chọn, Hứa Tắc phát hiện ra cậu vẫn quen với việc làm theo mệnh lệnh của Lục Hách Dương hơn.

"Khó quyết định vậy à?" Thấy Hứa Tắc không trả lời, Lục Hách Dương hỏi.

Hứa Tắc lắc đầu, uống một ngụm nước, tránh đi ánh mắt của Lục Hách Dương, nói: "Ở đây."

Sau khi vào phòng tắm rửa mặt, Hứa Tắc nằm xuống giường, Lục Hách Dương bấm điều khiển từ xa đóng rèm lại, trong phòng đột nhiên tối om. Lục Hách Dương lên giường, nhận ra rằng khoảng cách giữa anh và Hứa Tắc còn có thể chứa thêm khoảng hai người nữa.

"Làm gì vậy?" Giọng nói của Lục Hách Dương nghe có chút bất đắc dĩ.

Sột soạt, Hứa Tắc lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh anh. Lục Hách Dương đưa tay xuống dưới chăn, thò vào trong áo phông của Hứa Tắc, lòng bàn tay rất tự nhiên dán vào phần bụng dưới ấm áp của Hứa Tắc, chỉ đặt như vậy, không có bất kỳ động tác nào khác. Hứa Tắc nín thở, cơ thể căng thẳng, sau vài giây thì cậu lại gần, đến trước mặt Lục Hách Dương.

Lúc cậu định hôn Lục Hách Dương, Lục Hách Dương vẫn không bị lay động hỏi: "Hội thảo buổi chiều mấy giờ thì bắt đầu?"

Hứa Tắc dừng lại, nằm lại trên gối mình, cũng không nhìn anh nữa mà đáp: "Hai giờ, hoặc là hai giờ rưỡi, không nhớ nữa."

Lục Hách Dương rút tay ra, kéo áo Hứa Tắc lại cẩn thận: "Em sẽ không quên chuyện như vậy, rốt cuộc là mấy giờ?"

Bị nhìn thấu rồi, Hứa Tắc chỉ có thể thành thật nói: "Một giờ rưỡi."

Lục Hách Dương nở nụ cười nhàn nhạt, che lên mắt Hứa Tắc: "Ngủ đi."

Trên tay anh dường như đã bắt đầu xuất hiện những vết chai mỏng, vừa rồi lúc ấn lên bụng dưới, Hứa Tắc cảm thấy có chút tê dại. Cậu gỡ tay Lục Hách Dương ra, sờ phần khe ngón cái và ngón trỏ: "Đã huấn luyện bắn súng rồi sao?"

"Ừm, mấy ngày nay luyện tập khá nhiều, khả năng vẫn còn mùi thuốc súng, em ngửi thử xem."

Một tay Hứa Tắc nắm ngón cái, một tay nắm ngón trỏ của Lục Hách Dương, tách ngón tay anh ra rồi đưa mũi mình vào giữa phần khe ngón cái và ngón trỏ ngửi thử, chỉ ngửi thấy một mùi pheromone nhàn nhạt. Hứa Tắc nói: "Không có."

"Vậy phải làm sao đây?" Lục Hách Dương hỏi cậu.

Ánh sáng quá mờ, dù bọn họ ở rất gần nhưng Hứa Tắc vẫn không thể nhìn rõ vẻ mặt của Lục Hách Dương, vì vậy không biết là anh có đang nghiêm túc hỏi câu hỏi kỳ quặc này hay không.

"Không làm sao cả." Có chút ý thức được rằng Lục Hách Dương lại nói đùa, Hứa Tắc nắm tay anh đặt ở dưới chăn, nắm chặt. Cậu và Lục Hách Dương từng ngủ chung một giường nhưng lại chưa từng là ngủ chung một giường, chỉ đơn thuần nằm như vậy nên Hứa Tắc có hơi không quen, cậu lại tìm chủ đề: "Hai người các anh sao lại đến hội thảo?"

[ĐAM MỸ/HOÀN] Lời muốn nói, trói chẳng đặngWhere stories live. Discover now