🍶Chương 31: Bất an

4 3 0
                                    

Edit:WISP1997

Sau khi quyết định chủ ý, Kim thị ăn cơm xong cùng Tô Mạt Nhi thương lượng kết quả báo cho Tô Cường Thiên cùng Tô Cảnh Ðào, Tô Cường Thiên hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn không phủ định, mà Tô Cảnh Ðào lại là vẻ mặt vui mừng, ước gì sớm đem người bán đi, có được tiền đi trả nợ, thuận tiện lại đánh hai ván, có thể trực tiếp đem 13 lượng thắng trở về! Trên mặt vui vẻ, phá lệ đưa ra hỗ trợ nói:

"Ðúng... đúng, ta cảm thấy nương cùng Mạt ca nhi suy xét rất đúng, hôm nay đưa qua đi! Nương, ngươi xem có gì yêu cầu ta đi làm không? Ta cũng muốn tẫn lực" Hiện tại biểu hiện một chút, đợi lát nữa cũng dễ đòi tiền, trên mặt vẻ mặt lấy lòng ngoan ngoãn.

Tô Mạt Nhi thấy vậy khịt mũi coi thường, thực chướng mắt hành động Tô Cảnh Ðào, hừ, còn không phải là vì tiền sao? Nhưng Kim thị rất thích bộ này, trong lòng cảm động, nhi tử rốt cuộc học thông cảm cho mình, từ ái mà nói Tô Cảnh Ðào:

"Cũng không phải phí khí lực, nhưng Đào nhi nguyện ý hỗ trợ, nương thật cao hứng, nếu không ngươi đợi lát nữa đi cách vách nhà Trương Đại Ngưu mượn xe bò đi"

Tô Cảnh Ðào tất nhiên là miệng đầy đáp ứng, còn làm bộ làm tịch mà gắp đũa đậu hủ cho Kim thị, Kim thị thấy vậy càng cảm động, mặt đầy ý cười. Tô Mạt Nhi ngồi ở đối diện bị cảnh tượng mẫu từ tử hiếu ghê tởm, trong lòng âm thầm cười nhạo.

"Ðúng rồi, Mạt ca nhi, đừng quên đút tiểu tiện nhân kia ăn! Nếu Kim lão gia mất hứng, đến lúc đó lại không đáng tiền." Thời điểm dùng xong cơm Tô Mạt Nhi bắt đầu thu thập bàn, Kim thị vội ra tiếng nhắc nhở nói.

"Ðã biết"

Mà lúc này Tô Cảnh Ðào cũng ra cửa, một bên gọi Trương thúc, Lý thím một bên lập tức hướng trong viện Trương gia đi. Vừa vặn người Trương gia đang ở trước sân ăn cơm, thấy Tô Cảnh Ðào tới, vội đứng dậy mời cùng nhau ăn.

Tô Cảnh Ðào lơ đãng mà liếc mắt một bàn đồ ăn vội từ chối nói: "Trương thúc, Lý thẩm, ta đã ăn qua, các ngươi nhanh ăn đi."

A, sau khi Trương Đại Ngưu té gãy chân, cuộc sống Trương gia chính là càng ngày càng khó khăn, thế nhưng lại ăn thế này? Một dĩa dưa muối, một người một chén nhỏ cháo loãng.

Lý thị cũng biết đồ ăn nhà mình không tốt, hơn nữa lượng cũng ít, người trong nhà đều là lửng dạ nửa đói nửa no, cũng không giả vờ khách khí. Nhưng Tô Cảnh Ðào lại tới nhà mình, rất khó hiểu, nghi hoặc mà nhìn hắn, dùng ánh mắt dò hỏi ý đồ đến.

Tô Cảnh Ðào thấy vậy cũng không vòng vo, nói thẳng: "Lý thẩm, ta muốn cùng nhà ngươi mượn xe bò một chút, chúng ta dùng một buổi trưa, trả 5 văn tiền, ngươi thấy sao?" Trương Đại Ngưu nguyên là đuổi xe bò đi trong thị trấn, nhưng bởi vì khoảng thời gian trước bị thương, liền tạm thời ngừng cọc sinh ý. Người trong thôn nếu là yêu cầu dùng xe bò có thể đến nhà hắn thuê, một lần 5 văn tiền. Bất quá Tô Cảnh Ðào xem ra, xe bò không có, Trương Đại Ngưu gãy chân vẫn là rất thiếu tiền!

Gần nhất nông nhàn, lương thực không đủ, nhưng người đi thị trấn cũng không lớn, hiện tại đều giữa trưa, chợ đều mau tan, Lý thị cảm thấy có chút kỳ quái, liền nhịn không được hỏi: "Ðây là tính toán đi đâu sao?"

Tô Cảnh Ðào không nghĩ nhiều như vậy, không cần nghĩ ngợi mà trả lời:

"Nương ta muốn mang Tô Nhu Nhi Kim sa thôn" Mà Lý thị còn lại là hoài nghi mình nghe lầm, xác định là Tô Nhu Nhi? Không phải Tô Mạt Nhi? Nhịn không được hỏi nhiều nói: "Mang Nhu ca nhi?" Trên mặt vẻ mặt khó hiểu.

Tô Cảnh Ðào cảm thấy Lý thẩm đột nhiên nhiều vấn đề như vậy, có chút không kiên nhẫn, nói: "Ðúng vậy, Tô Nhu Nhi!" Lý thị thấy Tô Cảnh Ðào có chút bực, cũng thức thời ngậm miệng, tay chân lanh lẹ mà đem trâu dắt ra, tròng lên xe đẩy tay, làm Tô Cảnh Ðào dắt đi.

"Kim thị làm sao vậy? Thế nhưng mang theo tô Nhu Nhi về nhà mẹ đẻ?"

Suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không suy nghĩ ra, liền từ bỏ, thôi, luôn cùng mình không quan hệ, không nghĩ ra liền không nghĩ, từ giếng gánh chút nước, rửa tay sau một lần nữa ở trước bàn ngồi xuống, tiếp tục dùng cơm.

Mà bên này, Tô Nhu Nhi nằm ở trên ván gỗ, dưới thân trải cái đệm giường đầy mụn vá mỏng, bên cạnh còn chăn cũng đầy mụn vá, khuôn mặt nhỏ giống cà chua chín, cái trán treo mồ hôi, thường thường còn ho khan hai tiếng, nhắm chặt hai mắt, mày đẹp nhíu lại, trong miệng nói mớ nói: "Trần Nam"

Tô Mạt Nhi một hồi lâu mới nghe rõ tên Tô Nhu Nhi nói mớ, rất là phẫn hận, sau lại chuyển thành đắc ý,

"Hừ, ngươi cho rằng hắn sẽ đến cứu ngươi à? Đêm nay ngươi phải trở thành hầu nô Kim đại chủ. Ta xem ngươi còn thế nào câu dẫn Trần Nam?" Vừa nói, một bên thô lỗ mà rót chén cháo cho Tô Nhu Nhi.

Mà bên kia Trần Nam còn lại là cảm thấy có chút tâm thần không yên, tổng cảm giác sẽ có chuyện gì phát sinh, trong đầu vẫn luôn không ngừng thoáng hiện thân ảnh tiểu hài tử, hoặc là ủy khuất, hoặc là vẻ mặt thẹn thùng, hoặc là vẻ mặt ngoan ngoãn. Ai, như thế nào đột nhiên nhớ em ấy? Một ngày không thấy như cách ba thu sao!.

Bởi vậy, Trần Nam nghe Tôn Đại Phú đi thuê xe bò Trương Đại Ngưu bán sữa đậu nành, Trần Nam không chút do dự đáp ứng, còn chủ động:

"Tôn thúc, ngài nghỉ ngơi một hồi, ngài cũng vất vả đã lâu, ta đi mượn, đợi lát nữa cho ngài xay bột đi" Không đợi Tôn Đại Phú nói gì, Trần Nam liền biến mất ở trong viện.

Trần Nam rất cao hứng, động tác trên chân nhanh hơn rất nhiều. Nhà Trương Đại Ngưu? Cũng không phải là cách vách nhà tiểu hài tử sao?.

----vote ⭐ nhé

Tiểu phu lang mềm mại như vậy- Tiểu Mạn NiWhere stories live. Discover now