🍶Chương 36: Áo sơmi

8 5 0
                                    

Edit:WISP1997

Hôm sau, Trần Nam luôn luôn cần cù lại ngủ nướng, trong ngực mềm mại làm hắn không muốn buông vật nhỏ ấm áp. Không mở mắt, đem tiểu hài tử hướng trong lòng ngực gom lại, tiếp tục nằm. Nhưng lại nhịn không được dùng bàn tay to rộng trên thân thể tiểu hài tử mà vuốt ve, từ sợi tóc mềm mại đến cái cổ mảnh khảnh, không biết khi nào áo đơn rộng mở cùng xương quai xanh tinh xảo.

Tô Nhu Nhi khẩn trương tâm đổ mồ hôi, hắn tỉnh một hồi lâu, ngày thường thói quen thức dậy sớm hơn gà làm hắn không thể ngủ được, liền như vậy lẳng lặng mà nằm ở trong ngực Trần Nam, dùng mũi tham lam mà hít hương vị nam nhân bên cạnh, hắn cảm thấy mình hạnh phúc cực kỳ. Ai ngờ, người này vẫn không tính toán dậy không nói, còn bắt đầu ở trên người hắn sờ soạng, trên mặt Tô Nhu Nhi một trận nóng lên, cực thẹn thùng.

Tô Nhu Nhi nhịn không được sột soạt vặn vẹo thân mình, ám chỉ Trần Nam mình đã tỉnh, hy vọng hắn ngừng vuốt ve, ai ngờ tay không dời đi không tính, Trần Nam khẽ cười một tiếng, cúi đầu gặm cắn xương quai xanh hắn một hồi lâu.

"Uhm" Tô Nhu Nhi nhịn không được than nhẹ ra tiếng, có điểm đau, còn có chút sợ, toàn bộ thân thể tê dại bị Trần Nam khi dễ, sau một lúc thời gian các thím đổi đậu hủ nên tới, không quá tình nguyện mà đứng dậy.

Trần Nam mặc tốt quần áo sau đó xoay người liền thấy tiểu hài tử ngồi quỳ ở trên giường, cúi đầu, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, Trần Nam biết đây là lại thẹn thùng. Trần Nam đi qua một bên đỡ tiểu hài tử lại lần nữa nằm xuống, một bên dò hỏi: "Nhu Nhi, thân mình còn khó chịu không? Em ngoan ngoãn nằm, ta đi làm đồ ãn, thuận tiện cho ngao dược, em lại tranh thủ chóp mắt trong chốc lát".

Tô Nhu Nhi ngẩng đầu nhìn Trần Nam, bảo đảm nói: "Không khó chịu, em có thể giúp huynh" Thanh âm mềm mại, dễ nghe cực kỳ.

Trần Nam vươn tay đem áo trong hỗn độn nắm chặt, ngăn trở dấu cắn trên xương quai xanh. Cũng không quá dùng sức a! Làm sao hồng như vậy? Một hồi lâu mới nói: "Nhu Nhi, tối hôm qua áo ngoài bị ta làm hỏng rồi" Kỳ thật là bị hắn ném, đem quần áo tiểu hài tử che kín mụn vá ném là từ lúc hai người bắt đầu lui tới tới nay, Trần Nam nghĩ quần áo quá rách nát, không xứng với tiểu hài tử nhà mình.

Tô Nhu Nhi vẻ mặt chần chờ nói: "Kia, em mặc cái gì?" Lúc ở Tô gia lấy bộ y phụ ngày thường tắm rửa khẳng định là không được, nhà Trần Nam lại không có y phục thích hợp.

Thấy bộ dáng tiểu hài tử rất là khó xử, Trần Nam nhân cơ hội đem cái áo sơ mi tối hôm qua đưa qua, đồng thời dụ dỗ nói: "Em trước ngoan ngoãn đợi, ta nấu chút nước ấm, lau mình lại đem quần áo mặc vào. Nhưng mà Nhu Nhi, mặc áo quần này không cho phép ra khỏi phòng...Không cho phép!"

Trần Nam đi phòng bếp nấu chút nước ấm làm tiểu hài tử tùy tiện lau thân mình, lại làm hai chén mì sợi, nấu bốn cái trứng gà, thuận tay làm hai chén sữa đậu nành, lại dem dược cũng cùng nhau bỏ vào khay, gấp không chờ nổi mà chạy vào phòng, hắn có chút nóng nảy tham sắc đẹp!

Tô Nhu Nhi mặc áo trong kiểu dáng kỳ quái ngoan ngoãn mà nằm ở trên giường, quần áo thật mềm, mặc thật thoải mái, chính là kiểu dáng thật kỳ quái? Còn không có dây buộc lại!

Trần Nam vào trong phòng đem đồ vật đặt ở trên bàn, đi đến mép giường thấy vẻ mặt tiểu hài tử ngoan ngoãn ngây thơ, động tác có chút vội vàng mà đem chăn mỏng chậm rãi xốc lên, ánh mắt lửa nóng mà hướng trên người tiểu hài tử quét.

Ngạch, ảo tưởng đùi đẹp thon dài bị quần lót cũ bao vây lấy, cúc áo sơ mi cũng không cài hết, chéo lẫn nhau, tay tiểu hài tử còn gắt gao mà bắt lấy, lo lắng một không cẩn thận tản ra, đem ngực trắng bóng lộ ra.

Trần Nam bất đắc dĩ đỡ trán, động tác mềm nhẹ mà đem tay tiểu hài tử từ trên quần áo lấy ra, lại tinh tế mà đem cúc áo cài hết, cũng nói: "Quần áo là mặc như vậy, học xong?"

Tiểu hài tử nhu nhu mà đáp: "Học xong" gương mặt nóng lên, hắn đột nhiên cảm thấy mình vô dụng, cái gì cũng làm không tốt.

Trần Nam đánh giá không còn sớm, không nói hai lời đem tiểu hài tử ôm đến trên ghế ngồi xuống, trước làm tiểu hài tử uống nửa chén sữa đậu nành, lại chén đến trước người tiểu hài tử bảo hắn từ từ ăn, lúc sau Trần Nam nhanh chóng mà giải quyết bữa sáng, lột trứng gà cho tiểu hài tử, đối với cái miệng nhỏ nói: "Ta phải đi ra ngoài cho người trong thôn đổi đậu hủ, em đừng quên uống thuốc, chén dĩa đợi ta lát nữa dọn dẹp, em ngoan ngoãn ở trong phòng".

Ðứng dậy tính toán ra cửa, nghĩ nghĩ vẫn là nói: "Không phải không cho em ra ngoài, là lo lắng thân mình của em còn chưa khỏe, ngoan nha" .Một bên nói một bên duỗi tay xoa đầu tiểu hài tử.

Tô Nhu Nhi nghe Trần Nam không cho mình ra ngoài, đoán hắn là ngại mình mất mặt, trong lòng có chút mất mát, hiện tại nghe Trần Nam một phen giải thích, tâm tình trong sáng rất nhiều, đáp: "Ừm, em sẽ ngoan."

Trong viện tiếng ầm ĩ càng ngày càng rõ ràng, Trần Nam biết người càng ngày càng nhiều, vội đi ra ngoài, tới cửa vẫn là nhịn không được xoay người nhìn tiểu hài tử nói: "Nhu Nhi, quần áo kỳ thật không cần mặc quần lót" Nói xong tâm tình sung sướng, bận việc đi mất.

Tô Nhu Nhi phản ứng một hồi lâu mới hiểu được ý tứ Trần Nam, nhất thời mặt đỏ tai hồng. Hắn như thế nào có thể nói ra lời này. Thật xấu hổ!!

----vote ⭐ nhé----

Tiểu phu lang mềm mại như vậy- Tiểu Mạn NiWhere stories live. Discover now