🍶Chương 37: Bát quái

7 5 0
                                    

Edit:WISP1997

Một phụ nhân làn da ngăm đen xoay người hỏi đồng bạn: "Nè, các ngươi nói Trần Nam là muốn đem người cưới, hay chỉ là mua về nhà làm đồ chơi?" Ngữ tràn đầy bát quái ngăn không được.

"Không biết! Trần Nam hiện tại có điều kiện, đủ cưới cô nương, hà tất cưới ca nhi, ca nhi kia thanh danh còn như vậy. Ta xem cũng coi thành đồ chơi đi." Một người khác đáp.

Bên cạnh một lão ca nhi cau mày quắc mắt nghe thấy không vui, âm dương quái khí mà nói: "Ối trời, ngươi lời này ta liền không thích nghe...Cái gì kêu hà tất cưới ca nhi, ca nhi thì làm sao, ngại ngươi còn ghét bỏ ca nhi chúng ta, ta xem nhi tử nhà ngươi xứng đáng goá vợ".

Người nói kia là Tạ thị, là người đàn bà đanh đá nổi danh trong thôn, tuổi nhỏ tang mẫu, a cha nàng sau đó cưới ca nhi làm vợ kế, có thể là kế a mỗ sống quá gian nan, dẫn tới nàng đặc biệt bất mãn ca nhi, đều là người nhà quê, cuộc sống đến cùng cũng không tốt lắm, đứa con nhà nàng lớn lên lại thật sự không như ý, không có cô nương nhà ai nguyện ý gả tiến nhà nàng, nàng còn chán ghét ca nhi, liền dẫn tới nhi tử đều 25 vẫn chưa thành thân.

Tạ thị nghe cũng không vui, cả giận nói: "Mẹ nó, Trương gia, ngươi đừng quá mức. Lại nói Trần tú tài chính là nguyện ý cưới ca nhi, cũng tuyệt đối không phải là Hóa nhi nhà ngươi ham ăn biếng làm, đừng si tâm vọng tưởng. Hừ, còn không phải là muốn ca nhi nhà mình bồi tiền gả cho Trần Nam vớt một bút sao?".

Trần Nam không biết, hôm nay trong viện phá lệ ầm ĩ, người lui tới nhiều gấp đôi, Trần Nam bất đắc dĩ cảm thán mặc kệ là ở thời đại nào đều không thể xem nhẹ bát quái. Mọi người thấy Trần Nam ra tới, thanh âm nghị luận nhỏ đi nhiều, nhưng vẫn làm bộ lơ đãng mà đánh giá Trần Nam, thậm chí ngăn không được mà nhìn trong phòng, ánh mắt như có thể xuyên thấu qua vách tường nhìn đến bên trong. Trần Nam hoàn toàn không để ý đến ánh mắt mọi người, sắc mặt như thường mà bận rộn.

Bởi vì phương pháp đã bán đi, Trần Nam cũng không lưu lại quyền kinh doanh đậu hủ ở Ngưỡng Quang trấn, Trần Nam quyết định sau này không thu cây đậu, chỉ thu bạc, đem cây đậu trong kho toàn bộ dùng hết, không làm sinh ý đậu hủ. Trần Nam thấy hôm nay người nhiều, liền trực tiếp đem quyết định của chính mình tuyên bố một phen. Trần Nam cũng không chờ mọi người phản ứng, lo mình bận rộn.

Ngày cao chiếu, nắng hè chói chang, sáng sớm kết thúc bận rộn, Trần Nam vào nhà, đem chén dĩa buổi sáng lấy ra tới rửa sạch.

Trong phòng, Tô Nhu Nhi nằm ở trên giường nhàm chán mà chơi ngón tay, chăn mỏng đáp trên eo, gót chân nhỏ trắng nõn lộ ở bên ngoài, bàn chân nho nhỏ, làn da trắng nõn, gầy gầy, thoạt nhìn xúc cảm tốt.

Trần Nam thấy dáng vẻ tiểu hài tử đoán là nhàm chán hỏng rồi, thân thể tựa hồ cũng khôi phục đến không tồi. Trần Nam đến gần mép giường, mỉm cười nói: "Nhu Nhi nhàm chán sao?".

Tiểu hài tử một bên gật đầu, một bên nâng thân mình ngồi quỳ ở trên giường, ngửa đầu không nháy mắt mà nhìn Trần Nam.

"Thân mình còn khó chịu?"

"Không khó chịu" Tô Nhu Nhi lo lắng Trần Nam không tin, bảo đảm mà lặp lại nói: "Thật sự, không lừa huynh."

"Vậy Nhu Nhi muốn ra khỏi phòng nhìn không?" Trần Nam ngoài miệng đang hỏi, hành động cũng đã định rồi, tìm đôi giày cho tiểu hài tử mang vào, giày có chút lớn, nhưng tùy tiện ứng phó một hai ngày, Trần Nam cũng không quá để ý, nắm tay nhỏ mềm mại ra ngoài.

Ðem người đặt xuống ghế cây hoa quế, để tiểu hài tử ngồi ở dưới tàng cây, Trần Nam lại đi vào phòng bếp, bắt đầu xoát nồi, chuẩn bị bắt đầu nấu cơm nấu thuốc..

Cửa phòng bếp dựa một bên có nửa bức tường là chưa xây xong, an trí một màn trúc kéo duỗi. Trong phòng bếp sương khói lượn lờ, Trần Nam vội đem mành kéo ra hít thở không khí, liền thấy dưới cây quế, nhân nhi bạch y ngưng mắt hướng phòng bếp bên này nhìn chăm chú. Ấm áp cực kỳ, này ấm áp ở nắng hè chói chang ngày hè khiến Trần Nam cảm thấy có chút nóng.

Ăn qua cơm trưa, Trần Nam mang tiểu hài tử về phòng ngủ trưa, tiểu hài tử nguyên là không chịu, nhỏ giọng mà oán giận mình đã nằm thật lâu, không muốn ngủ, Trần Nam không nói cái gì, trực tiếp đem tiểu hài tử nhét trở lại trên giường, chính hắn cũng cởi áo ngoài bò lên trên giường, đem người ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn hôn cái trán bóng loáng, mới nói: "Nghe lời, ngủ".

Trần Nam tỉnh lại, tiểu hài tử trong lòng còn chưa tỉnh. Còn dám nói ngủ không, Trần Nam nhìn chằm chằm gương mặt tiểu hài tử ngủ một hồi lâu, mới cảm thấy mỹ mãn mà rời giường.

Ðóng cửa lại, Trần Nam lập tức ra sân, tính toán đi nhà Trần đại phu một chuyến, quần áo giày linh tinh đều yêu cầu mua một phen, còn có nhà thôn trưởng, nhà Trần thúc, cộng thêm nhà Trương Đại Ngưu đều yêu cầu mua chút quà tặng tới cửa đáp tạ. Trần Nam tính toán mượn xe bò Trần gia, ngày mai mang theo tiểu hài tử đi thị trấn một chuyến.

Ðang ở trong viện phơi dược liệu Vu thị thấy Trần Nam tới, vội ngừng động tác, nhăn lại mày, lo lắng hỏi: "Tiểu Nam tới, là Nhu ca nhi xảy ra chuyện gì sao? Ai nha, vậy phải làm sao bây giờ? Trần thúc ngươi đi cách vách Du liễu thôn tái khám cho người ta rồi."

Trần Nam thấy Vu thị vẻ mặt lo lắng, vội nói: "Không có ...không có, Nhu Nhi đã khá hơn nhiều. Ta lại đây là muốn cùng thím mượn xe bò, ngày mai muốn đi thị trấn".

Vu thị nghe thế cũng yên tâm, nói: "Ngày mai sao? Ngày mai cũng vừa vặn, các ngươi thuận tiện giúp ta đến Tế Thế Ðường đem Xương nhi mang trở về một chuyến được không?" Này đã cuối tháng, Trần Xương cũng nên nghỉ tắm gội, vốn là tính toán Trần Lễ đi một chuyến, hiện nay Trần Nam muốn đi lên trấn, thật ra tỉnh lược một phen công phu.

Trần Nam tất nhiên là đồng ý, lại giúp đỡ Vu thẩm đem dược liệu trên giá gỗ toàn bộ lật qua một lần, nghĩ thầm tiểu hài tử nên tỉnh, mới vội vàng cùng Vu thẩm cáo từ trở về nhà.

Tiểu phu lang mềm mại như vậy- Tiểu Mạn NiWhere stories live. Discover now