Chương 7 - Về nhà

1.9K 202 18
                                    

Tác giả: Nhất Mai
Edit: Aminineteen.
___________________

Lộ Nghiêu nghe thấy tiếng động, nhíu nhíu mày mở mắt ra.

Đã tối như vậy rồi mà ai còn đến?

Lâm Viễn Chi thu tay lại, không có chuyện gì cầm đề thi lên, như thể vừa nãy cái gì cũng chưa hề xảy ra.

Vương Khánh Quốc đứng ở cửa, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, vừa nãy nếu cậu ta không nhìn nhầm thì, có phải giáo thảo muốn sờ mặt Lộ Nghiêu không?

Cậu ta rõ ràng biết rõ Lâm Viễn Chi, nhưng vẫn làm bộ làm tịch nháy nháy mắt với Lộ Nghiêu.

"Tiểu Đường, không định giới thiệu cho tớ vị soái ca bên cạnh này một chút sao?"

Lộ Nghiêu bị cậu ta làm cho hoảng sợ, Vương Khánh Quốc hôm nay lại giả gái, trên người mặc chiếc áo len màu be, váy ngắn đen, bên dưới là đôi boots dài, lộ ra chân dài trần trụi, chỉ nhìn thôi cũng thấy lạnh giùm.

"Cái đồ không có lương tâm nhà cậu, người ta nhớ cậu nên mới đến thăm cậu đó." Vương Khánh Quốc dùng ngón tay cuốn lấy một lọn tóc xoăn, quyến rũ cười cười, vươn tay về phía Lâm Viễn Chi.

"Bạn học Lâm Viễn Chi, nghe danh đã lâu."

"Cậu là bạn của Lộ Nghiêu đúng không, tôi có chút ấn tượng với cậu."

Lâm Viễn Chi cười cười, bắt tay với cậu ta.

Hảo cảm của Vương Khánh Quốc đối với anh liền tăng lên. Khoảng thời gian Lộ Nghiêu theo đuổi Cố Bách trước kia, rất nhiều lần cậu ta cũng ở bên cạnh, mỗi lần Cố Bách nhìn thấy cậu ta, đều sẽ nhăn mặt lại, ra vẻ cực kỳ chán ghét.

Nhưng Lâm Viễn Chi lại hoàn toàn khác, gương mặt tuấn tú đó không có nửa điểm ghét bỏ.

Vương Khánh Quốc nhăn lại cái mũi, "Thơm quá à, các cậu nấu thứ gì đó?"

Lộ Nghiêu ngáp một cái, nhìn Vương Khánh Quốc ngồi xuống đối diện bọn họ, "Cậu đúng thật là mũi chó, tuyết lê hầm đường phèn, học bá nấu."

"Trời ạ giáo thảo, cậu vậy mà còn biết nấu cơm?"

Hai mắt Vương Khánh Quốc tỏa sáng nhìn tuyết lê trong bát, nháy mắt nhìn Lâm Viễn Chi.

"Tôi có thể nếm thử không?"

Lâm Viễn Chi tính tình tốt nói, "Đương nhiên, trong nồi vẫn còn, tôi đi múc thêm một bát."

Uống một bát tuyết lê đường phèn nóng hổi, Lộ Nghiêu đã không còn buồn ngủ như trước nữa.

Ký túc xá 11 giờ đóng cửa, vì vậy khi đồng hồ điểm 10 rưỡi, Lâm Viễn Chi đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình, rửa sạch bát và nồi trong phòng bếp, sau đó mới nói tạm biệt với Lộ Nghiêu.

Ngay khi cánh cửa căn hộ đóng lại, Vương Khánh Quốc liền gấp không chờ nổi mà nhào tới bên cạnh Lộ Nghiêu, vẻ mặt hóng hớt nhìn cậu chằm chằm.

"Nè, hai ngày trước còn nói với tớ tay cũng chưa nắm qua, nhanh như vậy liền dẫn người về nhà rồi? Nếu tối nay tớ không tới đây, hai người các cậu hẳn là muốn "doi" chứ gì?"

[EDIT][ĐM] PHÁO HÔI THỤ BIẾN THÀNH VẠN NHÂN MÊ PHẢI LÀM SAO?Wo Geschichten leben. Entdecke jetzt