Chương 29 - Trò chơi tình nhân

1K 96 4
                                    

Tác giả: Nhất Mai.
Edit: Aminineteen.
_____________________

Cộc cộc cộc.

Sau lưng vang lên tiếng giày cao gót, Vương Khánh Quốc tay cầm ba ly trà sữa, cười tủm tỉm đi về hướng Lộ Nghiêu.

"Tớ thuận tiện hẹn cả giáo thảo luôn, thế nào, đột nhiên nhìn thấy bạn trai có phải rất bất ngờ không?"

Lộ Nghiêu:...

Cũng không kém khiếp sợ là mấy.

Lộ Nghiêu cạn lời, cậu trừng mắt nhìn Vương Khánh Quốc một cái, "Không phải nói chỉ có hai chúng ta thôi sao? Cậu kêu anh ấy ra đây làm gì?"

"Vừa hay đụng phải ở trong trường nên tiện thể gọi anh ấy tới luôn." Tròng mắt Vương Khánh Quốc xoay chuyển, trộm ghé sát vào tai Lộ Nghiêu, "Sao đấy? Đôi chim cu giận dỗi nhau à? Cậu không muốn thấy ảnh hả?"

Lộ Nghiêu cực kỳ hoài nghi rằng gia hỏa này đang cố ý, cậu liếc Lâm Viễn Chi một cái, đang muốn nói chuyện, điện thoại Vương Khánh Quốc bỗng đổ chuông.

Cậu ta thở dài một hơi, đặt điện thoại lên bên tai.

"Cái gì?...Cái công ty quảng cáo kia biết cách hố người ghê, đã báo giá xong xuôi rồi giờ lại đổi ý?"

Lộ Nghiêu từng nghe Vương Khánh Quốc nói qua, thời điểm nghỉ đông, cậu ta tự mở tài khoản trên một trang web video để tự pr cho mình, bởi vì thân phận nam giả nữ* nên đã thu hút không ít fans, sau khi dần dần hot lên, cậu ta thành lập một phòng làm việc nhỏ, hoạt động chính ở cái tài khoản kia, cũng đã có không ít job quảng cáo tìm tới cửa.

*gốc là 女装大佬: chỉ một bộ phận nam giới thích trang điểm và ăn mặc như nữ giới, không đơn thuần chỉ là nam giả nữ bình thường mà họ có sự tích lũy sâu sắc và khả năng sáng tạo độc đáo trong lĩnh vực thời trang nữ, họ có hiểu biết và kỹ năng chuyên môn sâu sắc trong việc kết hợp và thiết kế, đồng thời có thể dẫn đầu xu hướng thời trang. Cái cụm này không biết dịch sao cho đúng, ai biết chỉ mình nhá.

"Được, tôi lập tức trở về."

Vương Khánh Quốc cúp máy, gỡ mũ nồi trên đầu xuống, vẻ mặt oán giận, "Thời buổi này phía đối tác cứ thích hố người thế nhỉ, bàn cái khoản phí mà mãi không đâu vào đâu. Lộ Lộ, buổi chiều tớ không thể bồi cậu được rồi, cậu với giáo thảo chơi vui nhá."

"Cái gì? Cậu—"

"Lần sau lại mời cậu ăn lẩu, đi đây."

Vương Khánh Quốc nháy nháy mắt với Lâm Viễn Chi, nhét ba ly trà sữa kia vào tay Lộ Nghiêu, chạy nhanh rời khỏi.

Lộ Nghiêu đứng tại chỗ, nhìn cậu ta chạy nhanh như gió, nội tâm thật muốn đem cậu ta băm thành trăm mảnh.

"Hai người không xếp hàng à? Không thì đừng đứng đây cho chật cửa."

Một nhóm người từ bên ngoài tràn vào, Lộ Nghiêu đang lúc sững sờ, bả vai bỗng nhiên bị đẩy một cái, khi cậu thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt, một cánh tay đã vòng lấy eo cậu, kéo vào trong lồng ngực.

Mùi chanh nhàn nhạt nháy mắt chui vào trong khoang mũi, ý thức được bản thân đang bị Lâm Viễn Chi nửa ôm, Lộ Nghiêu lập tức xù lông.

[EDIT][ĐM] PHÁO HÔI THỤ BIẾN THÀNH VẠN NHÂN MÊ PHẢI LÀM SAO?Where stories live. Discover now